**********
Chương 948:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A…” Lục Hạo Thành nghe lời này, sao lại có cảm giác thằng bé miễn cưỡng tha thứ cho mình vậy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bất quá, nhưng Tiểu Tuấn có thể làm đến nước này, anh đã rất vui vẻ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tiểu Tuấn, cám ơn con!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuấn: “Đối xử với mẹ con tốt một chút, cho con ba năm nữa, con cũng có thể tự mang hạnh phúc đến cho mẹ,”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuấn nói xong, ánh mắt lại quay về máy tính, “Năm lên 3 con đã tiếp xúc với lập trình, một tháng trước đã thành lập trang web riêng, nhưng cha yên tâm, con sẽ không làm chuyện gĩi trái pháp luật, con tự biết chừng mực.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Tiểu Tuấn, sao con lại nói cho cha điều này?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuấn không chút để ý trả lời, “Cha theo con vào đây, không phải là muốn biết con đang làm cái gì sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành: “…… ” Trước mặt con trai, mọi suy nghĩ của anh đều trở nên rõ ràng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhưng cha không cần nói với mẹ, mẹ sẽ lo lắng.” Mong cả nhà thông cảm, lượng người đọc trang nguồn tụt quá nên từ này nguồn VietWriter.vn chỉ lên 3 chương mỗi ngày nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuần nói xong, nhìn qua, ý bảo anh có thể rời đi được rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt ghét bỏ của con trai, vô cùng bi thương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tiểu Tuấn, cha đưa con đi du học nhé, con có năng lực, không thể bị mai một.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuần lắc đầu: “Không đi, con muốn ở cạnh mẹ, ở trong nước cũng có thể học giỏi Lục Hạo Thành nghe vậy bèn cúi đầu hỏi: “Tiểu Tuấn, chẳng lẽ con cũng không có ý nghĩ muốn ở cạnh ta sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi biết các con là con ta, con có biết cha đã làm gì không? Kích động tới mức chạy quanh công ty mấy vòng mà không kìm được.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Tuấn cười nói: “Vì sau lâu như vậy cha mới phát hiện sự tồn tại của bọn con, mà con, lần đầu tiên nhìn cha đã nảy sinh nghỉ ngờ:.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, sự trầm ổn không hề phù hợp với lứa tuổi, anh thật sự vui vẻ, Tiểu Tuấn thật sự không giống với những đứa trẻ khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Oa, cha, cha còn chưa nghỉ ngơi hả?”Nhiên Nhiên mở cửa tiến vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành hỏi: ” Phi Dương làm bài tập xong rồi hả?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Nhiên cười nói: “Không có nhanh như vậy, nhưng cậu nhóc rất nghe lời Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ hung dữ lắm, một câu đã ép được cậu ấy làm bài tập, không nghịch đồ chơi nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Nhiên có chút mệt mỏi thay giày, leo lên giường, gối đầu lên tay nhìn cha mình “Cha, khi nào cha và mẹ tổ chức hôn lễ?Con muốn là đứa bé rải hoa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha hả. . . Nhiên Nhiên, ý tưởng này rất tốt.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành cũng ngồi bên giường, “Mẹ con nói phải đợi cuộc thi nhà thiết kế toàn quốc kết thúc mới có thể cử hành hôn lễ, có thể sang năm hoặc cuối năm nay.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Nhiên vừa nghe, “Ôi! Còn những mọt năm thời gian?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng phải, mẹ cố gắng lâu như vậy, cũng muốn chứng minh năng lực, lúc đó mà gả cha cha, mẹ cũng sẽ rất vui vẻ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành: “Đó là giác mộng của mẹ con.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Nhiên Nhiên, con không định đầu quân cho giải trí Cực Quang sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gặp được Nhiên Nhiên, anh cũng thuận tiện nói về chuyện này, Nhiên Nhiên là ngôi sao sáng, chỉ diễn phim chiếu mạng sao được?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh đã xem qua bộ phim điện ảnh của con trai, thật sự rất tuyệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Nhiên vừa nghe, ánh mắt hơi nhướng lên, môi mỏng nở nụ cười khó hiểu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hạo Thành hơi kinh hãi, đứa nhỏ này, không phải là di truyền mặt đen tối của mình chứ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn kỹ lại, quả thực như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Tuấn di truyền sự lạnh lùng, Nhiên Nhiên di truyền mặt đen tối, Kỳ Kỳ là tổng hợp di truyền của anh cùng Lam Lam?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lam Tử Nhiên cười nói: “Cha, nếu cha đã tự mình mở miệng, con suy nghĩ một chút.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”