Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 978:



Lúc này, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu ngồi cạnh nhau.



Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua chung quanh, sớm đã ngồi đầy người rồi, hơn nữa đa số mọi người có mặt đêm nay đều hướng về Vĩnh Hằng Chi Tâm mà đến : “Mộc Tử.



Hoành không phải cùng cậu rời đi sao?Không cùng nhau trở lại à?Hôm nay có một bức tranh cậu ta cảm thấy có hứng thú.”



Lục Hạo Thành: “Chúng tôi cùng đi ra, cậu ta đi vệ sinh, tôi đi tìm Lam Lam mà, kết quả gặp được chuyện vừa rồi,sau đó cũng không thá cậu ta đâu nữa.”



Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp bắt đầu rồi, Mộc Tử Hoành cũng nên có mặt rồi chứ.



Mà Tần Ninh Trăn, ngồi chếch phía hàng ghế của họ cũng đang nhìn Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu, cười một cách kì quái.



Lục Hạo Thành, thằng sói con kia, tao sẽ hủy hoại từng người một bên cạnh mày, để mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết.



Có Ức Sầm cùng Lâm Mộng Nghi lại ngồi ngay sau bà ta.



Nhìn thấy Tần Ninh Trăn, ngồi bên cạnh là Lục Hạo Khải cùng Cố An An, còn có Lâm Tử Thường, Bùi Dao Tỉnh, Lâm Mộng Nghi mang vẻ mặt giận dữ. Tên khốn kiếp Lục Hạo Khải này, là nó muốn hủy hoại Lam Lam, hủy hoại con gái bà.



Hai mẹ con lòng lang dạ thú này, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.



k MẢN Trong một căn phòng ở khách sạn.



Lục Tư Ân chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng manh, nhìn qua một cái là không để sót chút gì, cô ta nằm bên cạnh Mộc Tử Hoành, đắc ý cong cong khóe môi.



“Anh Tử Hoành, anh trốn không thoát tay khỏi lòng bàn tay em đâu.”



Vươn bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mà cô ta đã thích mười mấy năm.



Nụ cười dịu dàng của Mộc Tử Hoành ấm áp như ánh nắng ban mai.



Dáng người cao cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng, một đôi mắt hoa đào chớp động mê người, hơi thở lại hấp dẫn, gio tay nhắc chân đều quyền rũ động lòng người.



Người đàn ông như vậy, chỉ có thể là của Lục Tư Ân này, Nhạc Cần Nghiên thì tính là cái thá gì chứ?



“Anh Tử Hoành.”



Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh Tử Hoành, cuối năm chúng ta kết hôn đi.”



Đáy mắt Lục Tư Ân hiện rõ tính chiếm hữu.



Nhà họ Mộc làm ăn đàng hoàng chăm chỉ, của cải vững vàng bề thế, cô ta làm dâu thì có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng.



Cô ta cúi đầu, hôn lên trán Mộc Tử Hoành, liền vươn tay muốn cởi quần áo của người bên cạnh.



Vừa mới cởi bỏ hai cúc áo, bàn tay to nóng bỏng của Mộc Tử Hoành đã bắt được tay cô ta. Ánh mắt anh sắc bén và đầy căm hận nhìn qua đối phương.



Lục Tư Ân sửng sốt nhìn anh, có vẻ có chút không biết phải làm sao, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, sao anh có thể tỉnh lại nhanh như vậy?



Mộc Tử Hoành toàn thân nóng rực, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung rồi, gấp gáp muốn tìm một nơi nào đó mát lạnh.



Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, hiện tại đang xảy ra chuyện gì?



Hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tư Ân, ánh mắt kia có khinh thường, có chán ghét, giống như con dao nhỏ bén nhọn, khiến Lục Tư Ân lạnh run.



Nhưng nghĩ đến mục tiêu của chính mình, cô ta lại cười dịu dàng, giọng cũng cố cho mềm mại hơn, “Anh Tử Hoành, anh tỉnh rồi à.”



Vừa nghe giọng nói này, Mộc Tử Hoành chỉ cảm thấy thân thể như bị thiêu đốt, run rẫy từng cơn.



Ý thức dần dần mơ hồ, thân mình cũng tự động hơi hướng về phía người Lục Tư Ân.



Lục Tư Ân vừa thấy liền gợi lên nụ cười thắng lợi, bàn tay lạnh lẽo của cô ta nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay người đang nằm trên giường “Anh Tử Hoành, em biết anh đang rất khó chịu, nhưng đừng lo lắng, một lát nữa sẽ thoải mái hơn thôi.”



Sự động chạm mát mẻ khiến Mộc Tử Hoành thấy rát thoải mái, thậm chí ý thức đã dần trở nên mơ hồ.
Chương 979:



“Thật là khó chịu!”Anh thấp giọng nói, anh cần nước lạnh, nước đá thật lạnh.



“Nghiên Nghiên, cứu anh, cứu anh Nghiên Nghiên.”



Chút ý thức cuối cùng, trong lòng Mộc Tử Hoành chỉ còn lại bóng dáng quyền rũ của Nhạc Cẩn Nghiên.



Lục Tư Ân nghe một tiếng Nghiên Nghiên, cả người sửng sốt, đáy lòng vô cùng đau đớn.



Đến lúc này, trong lòng anh vẫn còn nhớ thương con khốn Nhạc Cần Nghiên kia.



Cô ta siết chặt tay Mộc Tử Hoành gọi “Anh Tử Hoành, em là Ân Ân đây.



Anh biết không?



Anh Tử Hoành, từ nhỏ em đã thích anh rồi, lớn lên lại càng thích.”



Cô ta thâp giọng nói, nở nụ cười dịu dàng, năm xuống bên người Mộc Tử Hoành, nhẹ nhàng ôm lấy anh.



Hơi thở lạnh lẽo truyền đến, Mộc Tử Hoành lập tức tỉnh táo hơn vài phần, người phụ nữ này là Lục Tư Ân, không phải Nghiên Nghiên mà anh yêu thương.



Nhạc Cần Nghiên là người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.



Anh dùng hết sức lực đẩy Lục Tư Tư ra, tự mình lăn mạnh rồi ngã xuống giường.



Lục Tư Ân cũng bị đẩy xuống giường.



“A….” Cô ta đau đớn hét to một tiếng.



Mộc Tử Hoành dùng sức nhéo mạnh vào bản thân, cảm giác đau đớn khiến anh tỉnh táo hơn vài phần.



Nhưng không còn bao nhiêu sức lực, anh nhích từng chút từng chút bò về phía cửa phòng, đôi mắt đỏ rực đến đáng SỢ.



Lục Tư Ân đứng dậy, không cam lòng đi về phía Mộc Tử Hoành.



Cô ta nhìn Mộc Tử Hoành một cách trịch thượng, hôm nay dù thế nào anh cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.



Cô ta ngồi xỏổm xuống muốn dìu anh.



“Cút ngay, đừng chạm vào tôi, đồ phụ nữ không biết xấu hổ không biết liêm sỉ.” Mộc Tử Hoành lúc này rống giận cũng hao tốn sức lực.



Lục Tư Ân vừa nghe lời này, biết anh đã tỉnh táo hơn rồi.



“Anh Tử Hoành, không phải em, em cái gì cũng không biết, em thật sự không biết gì cả. Em cũng bị người ta đưa đến phòng này, thật sự cái gì cũng không biết, em thấy anh quá khó chịu, đã nghĩ muốn giúp anh, anh Tử Hoành, em dìu anh quay lại nhé.”



Giọng cô ta dịu dàng, luôn khiến lòng Mộc Tử Hoành run lên.



Mộc Tử Hoành đáy lòng cười lạnh, “Gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, chưa thấy qua loại không biết xấu hỗ đến như cô, da mặt dày đến mức bị người ta dẫm máy chục lần cũng không nát, Lục Tư Ân, tôi sẽ không bao giờ.



tha thứ cho cô.”



Mộc Tử Hoành miệng lưỡi khô khóc, nhìn tháy cửa phòng cách mình càng ngày càng gần, đáy mắt anh tràn đầy mong đợi, anh luôn giữ mình chỉ để gặp được người phụ nữ mình thính.



Hiện tại gặp chuyện này, không thể bị hủy hoại vào tay người phụ nữ vô liêm sỉ này được.



“Am!”



Cửa bị người ta đá văng ra, Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư vọt vào.



“A Hoành.” Giọng Lục Tư Tư nức nở.



“Chị Tư Tư.”



Mộc Tử Hoành nhìn tháy Lục Tư Tư và Nhạc Cẩn Nghiên đến đây, nỗi lo lắng nãy giờ cuối cùng cũng buông lỏng.



“Nghiên Nghiên, em chăm sóc A Hoành.”



Lục Tư Tư nói xong, giống như phát điên lao về phía người Lục Tư Ân.



Lục Tư Ân trợn tròn mắt đứng tại chỗ, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, Lục Tư Tư làm sao biết được Mộc Tử Hoành ở trong này.

Chương 980:

“Con đàn bà không biết xấu hổ, hôm nay tao xé xác mày ra.

Mày thấp hèn không khác gì mẹ mày cả, chỉ biết dùng loại thủ đoạn như vậy đi câu dẫn đàn ông.”

Lục Tư Tư giật tóc Lục Tư Ân.

Lục Tư Ân nhất thời không biết làm gì, mái tóc bị Lục Tư Tư kéo mạnh đến mức như sắp lột luôn cả mảng da đầu.

“Đau quá, chị buông tôi ra.”

Lục Tư Ân chưa từng chịu khổ như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô ta cũng chưa từng bị đánh đau đến thế này.

Lúc này, Lục Tư Tư đã phẫn nộ tới cực điểm, làm sao dễ dàng buông tha cho đối phương được “Lục Tư Ân, loại đàn bà không biết xấu hổ, mày nghĩ mày là ai hả?

A Hoành là người tốt như vậy, loại rác thải ô ué ở nhà vệ sinh như mày có thể chạm vào thằng bé sao?

Cũng không nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu phân lượng, cũng dám hãm hại nó.

Hôm nay tao sẽ lột quần áo của mày ra, cho cả thế giới biết mày không biết xấu hổ đến mức nào.”

Lục Tư Tư tức giận thở hồn hẻn, trước kia Tần Ninh Trăn làm việc, tối thiểu cũng sẽ lén lén lút lút, nhưng hiện tại, bà ta lại dám ngang nhiên đến vậy, quả thực là vô pháp vô thiên, cũng chỉ có loại đàn bà kia mới dám làm những chuyện điên rồ tới như vậy.

Lục Tư Ân bị lời cô ta làm cho sửng sót, tức giận trào nước mắt.

Tuy rằng mẹ cô ta dùng cách này để lấy được cha, trước mặt người ngoài, người khác cũng không dám nói rõ, nhưng chưa từng sỉ nhục cô ta đến như vậy.

“Lục Tư Tư, tôi liều mạng với cô.”

Lục Tư Ân chưa từng bị sỉ nhục tới vậy, lần này quả thật quá nhục nhã. Dám nói cô ta là rác thải ô uế trong nhà vệ sinh.

Lục Tư Ân cũng nắm lấy tóc Lục Tư Tư, hai người phụ nữ lao vào đánh nhau túi bụi.

Lôi Lăng đứng ở bên ngoài nhìn không nổi nữa liền bước.

vào kéo hai người ra.

Mà Nhạc Cần Nghiên nhìn Lục Tư Tư điên cuồng bát chấp như vậy, lại cảm thấy đau lòng.

Tư Tư hẳn là đã nhịn lâu lắm rồi, mới có thể bùng nổ dữ dội như vậy.

“Nghiên Nghiên, anh khó chịu.”

Mộc Tử Hoành tựa đầu vào vai cô, hơi thở lộn xộn nóng rực phả vào cổ mình, tim Nhạc Cẩn Nghiên cũng trở nên khẩn trương.

Cô mang vẻ mặt đau khổ nói: “Mộc Tử Hoành, anh chịu đựng một chút, cô gái con nhà lành như tôi hầu hạ không nổi anh đâu”

Lần đầu tiên của mình, cô không muốn dễ dàng phải dâng hiến như vậy, cô hy vọng người kia là chồng mình, mà không phải là bạn bè.

Mộc Tử Hoành mỉm cười, Nghiên Nghiên cũng là lần đầu tiên sao?

Thật tốt, anh cũng là lần đầu tiên.

“Lục Tư Tư, đồ không biết xáu hổ, buông tôi ra.”

Lục Tư Ân tất nhiên vĩnh viễn không phải đối thủ của Lục Từ Tư ˆ Mà Lôi Lăng, cũng không thể tách được hai người ra.

Mà nhưng vào lúc này, tên vừa chạy trốn lúc nãy lại mang theo hai tên nữa kéo trở về.

Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy trong tay chúng có dùi cui điện và dao găm. Đồng tử cô co rúm lại, không nghĩ tới những người đó lại có gan lớn tới độ này.

Mộc Tử Hoành cũng thấy được ba người kia.

Anh vội nói bên tai Nhạc Cần Nghiên: “Nghiên Nghiên, em đi mau, nhóm người này không muốn sống nữa rồi.”

Nhạc Cẩn Nghiên đỡ lấy anh, giọng nói đầy kiên quyết : “Muốn đi thì cùng nhau đi.”

“Nghiên Nghiên, nghe lời anh.”
Chương 981:



Mộc Tử Hoành thấp giọng quát, toàn thân không còn sức lực, hơn nữa, cả người như muốn nổ tung, vô cùng khó chịu.



Anh đã dùng sức khống chế bản thân, hơn nữa cũng sắp chống cự không nổi nữa.



Tên cầm dùi cui điện nói: “Hôm nay ai trong các người cũng không chạy nồi, dám quản vào chuyện của ông đây, nay ông phế các người.”



Tên kia nói xong, vẻ mặt ác độc giơ dùi cui hướng tới Mộc Tử Hoành.



Mộc Tử Hoành thấy thế, đôi mắt đỏ ngầu sốt ruột, anh dùng sức ôm lấy Nhạc Cần Nghiên, bảo vệ cô trong lòng.



“…” Gậy đánh vào lưng Mộc Tử Hoành, anh khó chịu run rẫy, lại vẫn gắt gao ôm Nhạc Cẩn Nghiên.



“Mộc Tử Hoành. “Nhạc Cần Nghiên hô to một tiếng.



Mà hai mắt Mộc Tử Hoành đã trợn trắng, đồng tử dần dần giãn ra, ánh mắt tràn ngập tơ máu, cả toàn thân to lớn lung lay như sắp đổ.



Cả người gục vào lưng Nhạc Cần Nghiên.



Nhạc Cần Nghiên đáy lòng sốt ruột, nhưng lúc này sức nặng của anh khiến cô không dám động đậy. Cảm giác anh đã chống đỡ đến cực hạn rồi.



Lục Tư Tư nghe được Nhạc Cần Nghiên rống giận, cũng sửng sốt, lập tức dừng tay nhìn Mộc Tử Hoành.



Bỗng nhiên, khuôn mặt cô co rút, vẻ mặt đau đớn, một người đàn ông khác cầm dao găm lao về phía Nhạc Cần Nghiên “Nghiên Nghiên, A Hoành, mau tránh ra.”



Nhạc Cẩn Nghiên đáy mắt chỉ cảm thấy một tia sáng thoảng qua, đã bị người ta đẩy ra ngoài.



“Khốn kiếp. ….. ” Theo Nhạc Cần Nghiên ngã sắp xuống,



Mộc Tử Hoànhc ũng lảo đảo ngã theo, con dao kia đâm vào đùi Mộc Tử Hoành.



Lực của tên kia rất mạnh, trực tiếp đâm thẳng vào đùi anh.



Mà một tên khác muốn giáo huấn Nhạc Cẩn Nghiên, lúc đó cũng đang giơ dùi cui trong tay, mà Mộc Tử Hoành làm ra động tác bất ngờ, khiến gậy của tên kia trùng hợp đánh vào cùng một chỗ, con dao cũng ghim sâu hơn trước nhiêu.



Mộc Tử Hoành hoàn toàn mắt đi sức lực, cả người mềm nhũn ngã trên sàn, tất cả mọi chuyện đều xẩy ra quá nhanh.



Anh nhìn Nhạc Cẩn Nghiên không có việc gì, cũng yên tâm, yếu ớt cười với cô.



“Nghiên Nghiên, anh yêu em, em có tin vào tình yêu sét đánh không?



Trước khi gặp em anh cũng không hề tin nhưng sau khi gặp em rồi …. .” Mộc Tử Hoành còn chưa nói hết câu đã hôn mê bắt tỉnh, lúc anh nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh Nhạc Cẩn Nghiên xinh đẹp quyến rũ vào ngày đầu tiên anh gặp cô.



“A Hoành.”



Lục Tư Tư đau đón hét lên, nước mắt tuôn như mưa.



“Huhuhu. . .” Nhạc Cần Nghiên khóc đứng dậy, chạy đến chỗ Mộc Tử Hoành bên ôm lấy anh, “Mộc Tử Hoành.



Không cho anh xảy ra chuyện, nếu anh dám xảy ra chuyện, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh.”



Nhưng hơi thở Mộc Tử Hoành vẫn yếu ớt, lẳng lặng nằm trong lòng cô.



Nhạc Cần Nghiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác mắt đi một người đau đớn đến thế nào.



Giờ khắc này, cô hận không thể khiến Mộc Tử Hoành lập tức tỉnh lại, cô tình nguyện làm thuốc giải của anh, khiến anh không phải chịu đau đớn nữa.



Chỉ cần anh có thể tỉnh lại, bảo cô làm gì cũng được.



Mà ba tên kia vừa thấy xảy ra tai nạn chết người, đã nhanh chân bỏ chạy.



Lôi Lăng cũng không nghĩ đến tình huống sẽ nghiêm trọng như vậy, vừa rồi, anh có bảo trợ lý gọi báo cảnh sát, cảnh sát hẳn là rất nhanh sẽ tới nơi.



Những người này sẽ chạy không thoát.



Mà lúc này bảo vệ của khách sạn cũng không có mặt, có thể thấy đã bị người ta mua chuộc.



Lục Tư Tư thì chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Mộc Tử Hoành trong lòng Nhạc Cần Nghiên, cả người yếu ớt như sắp trút hơi thở cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK