Chương 3: Bảy năm sau
Bảy năm sau
Tại sân bay thành phố Giang
Một người mặc áo phông màu trắng, bên cạnh là một cậu bé tầm 6 tuổi mặc quần bò màu xanh lam, khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn ấy đeo một chiếc kính râm.
Cậu bé được người hộ tống chăm sóc chu đáo, bước ra khỏi sân bay, theo sau là một người mặc một chiếc váy liền màu đen, là một cô gái với mái tóc ngắn xoăn lượn sóng gọn gàng, cẩn thận chăm sóc cho cậu bé
” Mọi người nhìn xem, đến rồi, Lam Tử Nhiên, là ngôi sao nhí Lam Tử Nhiên. ”
” Oa! Ngầu quá”
” Tư thế bước đi cũng thật là đẹp trai .”
Fan ở sân bay ai nấy đều thét lên không ngừng.
” aaa” Người đến người đi khỏi sân bay, những chiếc camera cứ chụp không ngừng.
Lam Tử Nhiên, ngôi sao nhí đang hot gần đây ở Bắc Giang Nam, 6 tuổi, rất nổi tiếng.
Cậu bé cười mỉm với những fan xung quanh, sau đó thân thiết nói cảm ơn mọi người, lên chiếc xe bảo mẫu màu đen.
Tách được những tiếng ồn ở bên ngoài, Lam Tử Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại ra, những ngón tay nhẹ nhàng bấm một dãy số.
Một,hai , Lam Tử Nhiên lẩm nhẩm, âm thứ ba vẫn còn chưa thốt ra, điện thoại liền tới.
Lam Tử Nhiên khóe miệng cười, âm thanh mang chút êm ái nũng nịu : “Mẹ, mẹ đến đâu rồi ạ ?”.
Trên con đường cao tốc của khu trung tâm thành phố, trong xe taxi.
” Bảo bối, mẹ đã đến đường cao tốc rồi.” người phụ nữ nghe điện thoại, thân mặc một bộ váy liền màu trắng, ngũ quan thanh tú linh động, tóc uốn quăn, gương mặt trang điểm đẹp diễm lệ, khiến cho người khác phải mê, lộ ra vẻ quên thuộc.
” Vậy thì tốt, mẹ nhất định phải nhớ đến xem Nhiên Nhiên biểu diễn”. Âm thanh phát ra thật dễ nghe.
Người phụ nữ cười mãn nguyện, cười lên lộ vẻ mặt hạnh phúc : ” Được rồi, đợi một chút là mẹ đến chỗ bảo bối rồi, đợi chút nữa gửi vị trí cho mẹ .”
” Vâng, mẹ.”
Người phụ nữ cười rồi tắt điện thoại, nụ cười dần biến mất.
Cô nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ quen thuốc biết bao, ánh mắt như lạnh dần, suy nghĩ xa.
Bảy năm rồi, cuối cùng cô cũng quay lại thành phố đã từng khiến cô đau khổ.
Cái ngày mà cô tốt nghiệp, cô bị Khương Gia đem đi tham gia một yến hội, bị Khương Tĩnh Hàm hạ thuốc, cuối cùng, cùng với một người đàn ông qua đêm, sau cái đêm đó, cô mang thai, mang thai ba đứa.
Trở lại biệt thự của Khương Gia, nghe được cuộc đối thoại của Khương Tĩnh Hàm và mẹ cô ta, cô chạy ra khỏi biệt thự, thoắt cái đã bảy năm.
Cô vốn không phải con gái ruột của Khương Gia, mà là đến lúc cô được sáu tuổi, bị xe tông phải, rồi được Khương Gia đem về nuôi dưỡng như con gái, nói là nuôi dưỡng, nhưng đến cả người hầu cũng không bằng.
Cô mơ ước rằng tốt nghiệp xong, có thể tìm được một công việc, thoát khỏi Khương Gia, những không nghĩ rằng, sau khi tốt nghiệp đại học , sự mong chờ của cô lại là một sự sắp đặt.
Màn sắp đặt đó, lại khiến cô mang thai, có thể là gen của người đàn ông đó quá tốt, cô đã mang thai ba đứa con.
Hai người con trai và một người con gái.
Nghĩ lại khoảng thời gian đó, bất luận cho dù có thử có nắm bắt sinh mệnh như nào đi nữa cũng là thanh xuân hoang liêu, không có cách nào đối phó được.
Nhưng tuổi trẻ là những bữa tiệc xa hoa quyến rũ, với lớp trang điểm nồng đậm ra sân khấu, để rồi khiêm tốn lặng lẽ xuống đài.
Thời gian bảy năm, đã khiến cô trầm định hơn, kiên cường hơn.
Mà sau đêm đó, cô muốn chạy trốn khỏi thành phố này, lần tai nạn đó, cô bị thương không nặng, mà người đụng phải cô, đã trở thành chị em tốt của cô, cô có được ngày hôm nay, đều là công lao của cô ấy.
Cô vừa đi đã bảy năm, cũng thời điểm đó cô đã quay lại, cô biết rằng một số việc không thể nào cứ trốn tránh mãi.
Những người đã làm tổn thương đến cô, một người cũng không thể bỏ qua, về phần bố mẹ ruột của mình, nhất định cô sẽ tìm thấy.