Lục Hạo Thành nhìn thấy cô ăn, mặt mày đều mỉm cười tỏa sáng nhìn cô, khóe miệng giơ lên một đường cong hoàn mỹ, nhìn thấy cô tươi cười sáng lạn, trong khoảng thời gian này tất cảlo lãng đều bị cuôn trôi đi..
Sau khi hai người giải quyết xong bữa trưa, liền qua phòng bệnh cách vách thăm bà nội.
Lam Hân nhìn thấy bà nội nằm trên giường bệnh, nhịn không được chảy nước mắt, bà nội tuôi đã lớn, mà còn phải chịu tội thế này, càng nghĩ thì lòng cô lại càng thây khó chịu.
Lâm Mộng Nghỉ ở bên cạnh thấy vậy, biết con gái bệnh nặng mới khỏi, không thê quá ưu thương, vẫn khuyên ngăn, Lam Hân mới thu liễm bớt cảm xúc bi thương.
Cô cùng Lâm Mộng Nghi trò chuyện vê những chủ đê khác.
Lục Hạo Thành cũng đã lần lượt thông báo với mọi người vê chuyện Lam Tân đã tỉnh lại.
Bảo mọi người không cần phải đến bệnh viện, chờ hai người bọn họ quay vê biệt thự Bành Hô.
Anh cũng có tâm tư riêng, không muốn có ai qua đây quây rầy không khí riêng giữa hai người.
Người nhà họ Cố đã đồng loạt chạy tói trước.
Có Ức Lâm và Trằm Giai Kỳ mang, theo đứa nhỏ cùng nhau lại đây, Có Ức Sàm cùng Có Tích Hồng cũng đến đây.
Người một nhà vây quanh Lam Hân đang ngồi trên xe lăn, đều cười với vẻ mặt vui vẻ.
“Tiểu Ức, em đã tỉnh lại , bà nội cũng sẽ mau chóng tỉnh lại .”
Có Ức Lâm nhìn em gái cười cười, đôi mắt tràn ngập: yêu thương cùng cưng chiều, đỗi với cô em gái này, bọn họ đã nợ cô rất nhiều, luôn muốn cho cô thật nhiều thứ.
“Anh hai, em cũng hy vọng bà nội sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Lam Hận nhìn thoáng qua bà nội đang nằm trên giường bệnh., từ giờ trỏ đi, cô sẽ không trốn tránh Cố An An nữa.
Cố Tích Hồng cười với vẻ mặt từ ái nhìn vào con gái, “Lam Lam, cám ơn con, cha vừa mới tìm được con, con lại xảy ra chuyện như vậy, cha rất đau lòng, sau này nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Cha, con biết rồi .”
Lam Hân cười gật gật đầu.
“Ói trời, Tiêu Ức à, hiện tại em đã tỉnh lại rôi, không khí trong nhà cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, em cũng không biết đậu, cha mẹ trong khoảng thời gian đều chưa từng nở nụ cười.”
Cố Ức Sầm nhìn qua em gái, cũng rất cảm kích vìcô có thê tỉnh lại, nếu không cha cũng sắp bị bệnh tim mắt.
Cả ngày lo lắng không yên .
Có Tích Hồng trừng mắt nhìn con trai cả một tiêng, “Thăng nhóc thối, con có cười nổi không?
Em gái con cùng bà nội đều trở thành như vậy , mỗi tôi còn còn chạy qua hộp đêm chơi đến rạng sáng mới trở ve.
Có Ức Sầm ngượng ngùng cười cười, “Cha, đó không phải bởi vì không khí trong nhà quá sức nặng nề sao 2 Hiện tại Ức Lâm cùng em dâu mang cháu trai lớn của con trở lại cùng chúng ta, cha không cân như vậy nữa, sẽ dọa đến đứa nhỏ .”
Cô Tích Hồng trừng mắt liệc con trai một cái, cũng không nói gì, dù sao người con lớn này của ông cũng là.
một tên đầu óc ngu sỉ tứ trí phát triển, cùng nó nói chuyện chỉ tổ rước bực vào người.
Trằm Giai Kỳ vẫn đứng im lặng nãy giờ, mang theo đứa nhỏ tiến lền từng bước, nhìn Lam Hân rồi cười với vẻ mặt hạnh phúc, “Lam Lam, chúc mừng em, nhất định phải mau chóng bình phục mới được.”
Trên mặt Lam Hân vẫn lộ vẻ tươi cười, tươi đẹp giỗng như hoa đào đang nở rộ, đều nói sau cơn mưa trời lại sáng, mặc kệ xuất hiện khó khăn thách thức như thế nào, chỉ cần người một nhà có thể hòa thuận cạnh bền nhau, mọi khó khăn đều có thê Vượt qua.