Cố phu nhân, chắc bà hiểu lầm rồi, cô ta là Khương Lam Hân, sao có thể là con gái bà đương?”
Vương Ngọc lấy tay ngăn cản Lâm Mộng Nghi, không cam lòng nói.
“Hừ! Đến lượt cô nghỉ ngờ chắc?
Nhà họ Vương các người, từ nay về sau, không cần cung cấp hàng cho siêu thị tập đoàn Có Thị chúng ta nữa.
Không có nhà họ Cố hợp tác nữa, các người cứ hít không khí mà sống đi.”
Lâm Mộng Nghi phẫn nộ tới cực điểm, một bên vừa mắng một bên lại hắt rượu.
Bà đang định tìm con gái nói chuyện tâm sự, nhưng lại thấy đám người này bắt nạt Lam Hân nhà mình.
Nghe những lời đó, bà đau lòng muốn chết, nhà họ Cố cưng chiều Lam Hân như công chúa từ nhỏ, không nỡ mắng dù một chút, thế nhưng lại có người dám bắt nạt con bé.
Lam Hân vừa thấy khí thế của mẹ, có chút trợn tròn mắt.
Cô cũng không nghĩ đến mẹ sẽ ở gần đây, để mẹ nghe được những lời kia, chắc hẳn bà rất khó chịu, dù sao cô cũng đã từng phải sống cuộc sống như vậy.
“Mẹ.”Lam Hân nhìn Lâm Mộng Nghi đang đỏ bừng mặt vì phẫn nộ.
Lam Hân: “Lục Hạo Thành, ngăn cản đám phóng viên kia đi, không thể để bọn họ đem việc này truyền ra ngoài.”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Lam Lam, em yên tâm, sẽ không truyền ra ngoài.”
Lục Hạo Thành nói xong thì đi đến chỗ đám phóng viên, bảo họ ngừng quay chụp.
Vài tên phóng viên tuy rằng không cam lòng, nhưng ở dưới mũi Lục Hạo Thành, cho dù có chụp được, không có sự cho phép của Lục Hạo Thành, bọn họ cũng không dám đăng tải thông tin.Chỉ cần hơi không chú ý một chút thì đã đánh mắt bát cơm rồi.
Lam Hân đi đến trước mặt Lâm Mộng Nghi, ngăn bà lại, “Mẹ, đủ rồi, không cần nghiêm túc với mấy loại người như vậy, khiến bản thân bị chọc tức, mất nhiều hơn được mẹ N Lâm Mộng Nghỉ đau lòng nhìn thoáng qua con gái “Lam Lam, mẹ muốn giết hết đám người kia, sao bọn họ có thể đối xử với con như vậy.
Còn không biết xấu hổ nói muốn tiến vào tập đoàn Lục Thị làm việc.
Cũng không nhìn xem bản thân là ai, có mặt mũi thế nào, có bao nhiêu phân lượng, có đủ để người ta nể mặt hay không.
Mấy đứa con gái hoang đàng chỉ biết ăn uống, ham vui mà dám nói những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt con gái ta.Lỗ tai ta nghe vào cũng cảm tháy bản.”
Lâm Mộng Nghi bị tức đến hít thở không thông.
Trong lòng Lam Hân cảm thấy ấm áp, đây là lần đầu tiên có mẹ đứng ra bênh vực cho cô, trước kia khi bị người ta ức hiếp nhục mạ, chỉ một mình cô tự mình chống đỡ .
“Mẹ, đừng bận tâm, cũng đừng tức giận nữa, đều đã là chuyện quá khứ, con đã sớm quên rồi.
Là con không tốt,đã khiến mẹ phải thương tâm , con đã từng sống cuộc đời như vậy.”
Đã từng sống một cuộc đời bất lực cùng cô độc như vậy.
Lâm Mộng Nghi đau lòng kéo tay Lam Hân, nhìn cô đầy từ ái “Về sau có mẹ , sẽ không để con bị bắt nạt thêm lần nào nữa.”
Lam Hân cười gật đầu.
Cô nhìn đám người Tôn Tịnh Nhã, thấy bọn họ vừa chật vật lại sợ hãi phát run, đáy lòng cũng không có chút cảm thông gì.
‘Vương Ngọc lại mặt xám như tro tàn nhìn Lam Hân, “Lam Hân, tôi biết sai rồi, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ… làm như vậy nữa , niệm tình chúng ta từng là bạn học cũ, xin cô bảo mẹ mình rút lại lời vừa nói đi.
Nếu biết cô là con gái nhà họ Có, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy , hơn nữa chuyện tối hôm nay là có người bảo chúng tôi đến nơi đây làm như vậy , chúng tôi cũng nhận tiền người ta mới đi làm khó dễ cô.”
Lam Hân vừa nghe lời này, nhíu mi nhìn qua: “Ai bảo các người tới đây?”
Vương Ngọc lắc lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết, chỉ là có người đưa một khoản tiền, bảo chúng tôi kéo đến đây gây sự với cô.
Lam Hân, cầu xin cô nói mẹ cô thu hồi lời vừa rồi đi mà.”
Nhà họ Vương của cô ta, bởi vì cung ứng hải sản cho siêu thị nhà họ Có, làm ăn rất tốt, nhà họ Cố có thể nói là bát cơm lớn nhất của nhà cô ta.