Người Cố gia không để ý tới cô ta, để cô ta quỳ xuông, mà Lục Hạo Khải muốn nói gì đó, lại bị Cố Ức Sầm đuổi ra ngoài.
Lục Hạo Thành đang đọc sách cho Lam Hân trong bệnh viện.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Dã, anh chậm rãi nhận điện thoại lên “alo”
“Lục tổng, Lạc Cần Hi tới rồi.”
Lục Hạo Thành đôi mắt đen khẽ lóe lên, trâm giọng nói: “Bảo cậu ta vào SỈ ˆ Sau khi tắt điện thoại, anh đặt cuôn sách lên bàn bên cạnh, đặt tay Lam Hân vào trong chăn, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Chưa đầy ba phút sau, cửa phòng bệnh, bị người dùng sức đầy ra, Lạc Cần Hi ở ngoài cửa, anh liên cảm nhận được sự tức giận như lửa trên người anh ây.
Lạc Cần Hi tức giận xông thẻ ăng vào, ánh mắt phẫn nộ nhìn thăng Lục Hạo Thành, bước nhanh tới truóc mặt anh, vung nắm đâm lên, liền hung hăng đánh hai đấm trên mặt Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành cả người lui về phía sau vài bước, trên mặt nóng bỏng, đáy lòng lại thoải mái hơn rât nhiều.
Lạc Cần Hi nhanh chóng bước lên túm lầy cổ áo anh, đáy mắt giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, Lục Hạo Thành cũng không lên tiếng, ánh mắt lằng lặng nhìn anh ây, mặc cho anh ấy phát tiết, anh ây từng chữ từng chữ cực kỳ phẫn nộ: “Lục Hạo Thành sao cậu có thê làm cho Lam Lam bị thương tổn như vậy lần nữa chứ Cậu không phải nói là cậu có thể bảo vệ Lam Lam sao?
Nhưng cậu nhìn xem, cô ây hiện tại vì sao năm ở nơi này, năm đó, cô ây cũng năm như vậy không nhúc nhích, tâm nhự tro tàn, không có một chút hy vọng sông.
Cậu chăm sóc cô ấy thành như vậy sao, cậu sao làm như vậy được chứ.
Lạc Cần Hi nói xong, buông Lục Hạo Thành ra.
Lục Hạo Thành vẻ mặt ảm đạm, trong lòng anh hồ thẹn, bị Lạc Cần Hi đánh mấy đắm, anh ngược lại thoải mái hơn rât nhiêu.
Anh đã không bảo vệ tốt Lam Lam, đó là lôi của mình.
Lạc Cần Hi bất lục ngã xuống ghé, nhìn Lam Lam sắc mặt tái nhợt trên giường, bệnh, anh ấy đỏ hốc mát, “Nha đầu ngóc, sao em lại nằm xuông, em còn muôn năm bao lâu nữa, lân trước là một tháng, lân này là bao lâu?”
Lần này, so với lần trước nghiêm trọng hơn, anh ấy sau khi nghe được tin tức này, xuông máy bay liên lập tức chạy tới bệnh viện, lân thứ hai nhìn thây cảnh tượng như vậy, đáy lòng anh ây vô cùng thông khô.
Mấy năm nay cô, khổ tận cam lai, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
“Anh vôn tưởng răng, sau khi anh buông tay, có thê làm cho em sông hạnh phúc hơn, nhưng anh sai rôi, anh vừa mới buông tay em liên xảy ra chuyện, anh có phải là không nên buông tay hay không, Lam Lam, em nói cho anh biết, anh có phải đã làm sai hay không.”
Lạc Cần Hi thần sắc thống khổ nhìn Lam Hân, hai quyên nắm chặt, đâu ngón tay trắng bệch, luôn phải dỗc hết toàn lực mới có thể nhịn được bỉ thương trong lòng.
Đây là cô gái cả đòi trân quý trong lòng anh ây, cô ở trong lòng anh ây trân quý đên mức nào, chỉ có chính anh ây hiệu được.
Đây là cô gái đã thay đổi cuộc sống của mình, thay đôi cuộc sông của mình, anh ây bỏ thói quen xâu của phú nhị đại, trở thành doanh nhân thành công, tất cả là vì gặp cô.
Trong bảy năm qua, họ đã làm việc cùng nhau và phát triên cùng nhau, và có những ngày hạnh phúc không ai có thể mang lại cho anh ấy.
“Lam Lam, em nói xem, em muôn trở thành một nữ hoàng thời trang, em muốn trở thành một thế giới thời trang sáng nhất, em nói, thay đổi sự xuất hiện của họ, có thê làm cho người khác nhìn thấy trái tim xinh đẹp đáng trân trọng của họ.
Em đã nói rất nhiều, em đã phấn đấu cho những giâc mơ của em.
Lam Lam, em đứng dậy đi, đứng dậy củng anh hoàn thành ước mơ của em, được không.”
Âm thanh của Lạc Cần Hi gân như’ câu nguyện.
Lục Hạo Thành mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau anh ây, nghe anh ấy kể lại, tâm tình lúc này của anh đầu đón phức tạp.
“Lam Lam, môi ngày em thoa son môi tươi sáng, trang điểm tỉnh xảo, thích hợp với kiêu tóc của chính mình, mặc quân áo đẹp lại phù hợp với em, môi ngày đều hỏi anh, đẹp không, kỷ thật, anh vân muôn nói với em, em đứng nh cạnh anh, mới có thê nhìn đẹp ..
Nhưng anh ấy sợ sau khi những lời này nói ra, cô sẽ xa lánh anh ấy, anh ây vân không có cơ hội nói cho cô nghe, sâu trong nội tâm, cùng cô ở chung, anh ây che giấu tình cảm của mình, luôn cân thận như vậy, sợ cô phát hiện, sẽ tránh không gặp anh áy.
Lục Hạo Thành nghe được câu nói cuôi cùng, có chút tức giận, Lạc Cần Hị này, anh có thể khiến anh ây phát tiết tức giận, như ng tuyệt đối sẽ không đề cho anh ây cướp vợ mình.