Nhưng là em sai lầm rồi, em thật sự sai lầm rồi, nếu em rời đi, việc này cũng không Sẽ xảy ra, A Thành cũng sẽ không rời khỏi em.”
Giờ phút này trông cô thật mong manh, thật sự rât ân hận.
Cô nghĩ răng Cô An An không có lá gan làm ra cái gì, nhưng là cô sai lầm rồi, thứ đó căn bản không phải là người nữa, mà là một con súc sinh không có nhân tính.
Nhạc Cần Hi vừa nghe lời này, nắm chặt hai bên tay cô mạnh hơn vài phần, trong lòng càng thêm đau đớn, anh hít sâu vào một hơi, “Cô ngôc, điều này sao có thể là lỗi của em được, đây không phải là lỗi của em, là do những người đó quá ngoan độc, quá hung ác, em không cần phải …
rời đi, em cũng không thê rời đi được.
Không phải là lỗi của em, em không cần nghĩ nhiều.”
Nhạc Cần Hi nói đến đây liền ngồi xôm xuống, đau khổ nhìn cô, lau những giọt nước mắt trên mặt cho cô.
“Hu hu hu hu……..” Lam Hân không thê ngăn được nỗi đau đón từ tận đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên cô khóc rống như: vậy trong suốt hai tháng qua.
Lần đầu tiên cô thầy hồi hận như vậy, lần đầu tiên bắt lực đến vậy.
Vận mệnh hiện tại đã bóp nghẹn cổ học của cô, cô phải làm sao bây giờ?
Không, cô không thể để vận mệnh khuât phục được, cô không thể cứ như vậy mà ngã xuống, cô nhất định phải tỉnh táo trở lại, cô còn chưa tìm ra được A Thành, cô không thể nghĩ như vậy, cô phải kiên cường hơn chút mm… – ^^nA^ TraAAse nữa.
Chẳng qua cũng chỉ là bị hai con súc vật đá vài cái vào chân mà thôi, tuyệt không thể ngăn cản cô tiền về con đường phía trước được.
Lam Hân nhanh chóng ngừng khóc, cô lau nước mắt, nhìn qua Nhạc Cần Hi, lại cỗ gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Hi Hi, em lại để anh phải lo lắng rồi.”
Nhạc Cần Hi vừa nghe cô nói lời này, lòng lại càng đau, nhìn thấy cô ngụy trang giả vò kiên cường, cô đem tất cả nỗi khổ sở, tất cả đau đớn đều đặt ở trong lòng, anh mới càng cảm thầy đau hơn.
Thà rằng thấy cô mất không chế khóc nháo một hôi, sau đó lại tươi cười nhìn anh, nhứ vậy thì anh cũng không lo lắng như bây giờ.
Cô cũng không phải là thần thánh, không thể luyện mãi thành thép được, anh chỉ hy vọng cô giông như người bình thường vậy, lúc vui thì sẽ cười đùa vô lo vô nghĩ, những lúc thấy khổ sở thì hãy khóc lên thật to, sau đó đem toàn bộ những. chuyện khiến bản thân không vui quên đi, cô vân là một cô gái lương thiện như bình thường.
Cô mạnh mẽ như vậy, im lặng như vậy, nêu cô thật sự có thể lạnh nhạt với tất cả, ngược lại là một loại lắng đọng, tuy nhiên cô ở hiện tại làm không được.
“Cô ngốc, em càng như vậy càng khiến anh thêm lo lắng.”
Giọng điệu anh khàn khàn, ánh mắt tiệc thương nhìn cô thật sâu.
Đến khi nào thì cô mới có thể thoát ra khỏi nỗi bi thương này đây.
Tiểu Tuần nhìn thấy mẹ mình khỗ sở như vậy, cậu bé yên lặng rơi nước mắt rồi rời đi.
Có An An, Hứa Cảnh Hòa, các người tạo ra biết bao tồn thương cho nhà chúng tôi như vậy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu.
Hứa Cảnh Hòa, hắn tự xưng bản thân là một hacker ưu tú nhất, như vậy, đề cậu cho hắn xem hacker thật sự là như thê nào.
Ánh mắt Lam Tử Tuần bình tĩnh lại đầy tính toán, cánh môi phần hồng bị cậu bé căn thật chặt còn có tơ máu thám ra, cậu cũng không hề cảm thầy đau đớn.
So với đau đón nhỏ trên cánh môi thì trong lòng cậu khổ sở hơn nhiều, nhìn thấy mẹ mình bắt lực và yếu đuối chống đỡ, cậu càng thấy đau hơn.