Dương Tĩnh cùng Ninh Phi Phi, Lưu San ánh mắt thay đổi.
Giám đốc Lôi này muốn hãm hại quản lý Lam sao?
Lâm Tử Thường cũng nhìn Lôi Lăng, nhíu mày, không biết anh ta đang làm cái gì?
Lam Hân: “Giám đốc Lôi, nếu tôi đoán không nhằm, giám đốc Lôi chính là cử nhân xuất sắc ngành máy tính, đây có phải photoshop không, tôi nghĩ anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.”
Câu trả lời của Lam Hân. khiến người ta giật mình.
Đôi mắt trong veo khẽ nheo lại, vào ngày cuối cùng của triển lãm, cô tìm Âu Cảnh Nghiêu xin danh sách tên và công ty của các đối tác.
Lúc rảnh rỗi, cô kiểm tra thông tin của từng người một, nhưng nhiều quá, lúc đó cô kiểm tra một nửa, thì tình cờ.
có Lôi Lăng trong đó.
Cô xem thông tin cá nhân của anh ta và nhận ra người này không chỉ đơn giản về ngoại hình, có khói tài sản hơn 100 triệu NDT mà còn bị ám ảnh bởi ngành công nghiệp may mặc.
Một phóng viên đã phỏng ván anh ta vào thời điểm đó. Tại sao anh ta lại thích ngành công nghiệp may mặc?
Anh ta trả lời rất đơn giản, thích tác động thị giác trực quan mà những xu hướng thời trang mang lại.
Lúc này Lôi Lăng, cười càng thêm thần bí, anh ta cảm giác bản thân như: bị Lam Hân lôi xuống hó, đâm lao phải theo lao.
Anh ta muốn nói mình nhìn không ra, nhưng Lam Hân lại tâng bốc chụp cho anh ta cái mũ cao thủ, nếu nhìn không ra được, thì đúng là có tiếng không có miếng.
Nếu đã nhìn ra, nháy mắt liền giúp Lam Hân làm sáng tỏ, hiện tại là hiện trường trực tiếp, một câu của anh ta, còn hơn ngàn vạn câu giải thích.
Người phụ nữ này cũng thật thông minh, vừa rồi không thèm giải thích một câu, tựa hồ đang đợi anh ta hỏi ra miệng.
Đồng thời, Lôi Lăng cũng có một loại cảm giác được tôn trọng.
Hôm nay là cô tiếp đãi nhóm người bọn họ, cô đi tìm hiểu về quá khứ và thông tin cá nhân của họ,, nói khó nghe chút, là điều tra thông tin quá khứ của đối tác, nhưng cũng là tôn trọng họ.
Cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng, cô gái này nắm bắt rất kỹ.
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, mỗi người đều đang chờ Lôi Lăng trả lời.
Thậm chí, mọi phóng viên có mặt tại đây đều khẩn trương nhìn Lôi Lăng.
Quả thật, vào lúc này, chỉ một lời nói của Lôi Lăng, có thể hóa giải tất cả nguy cơ của Lam Hân, dù sao anh ta cũng rất có năng lực.
Lâm Tử Thường nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lam Hân sẽ phản kích lại như vậy Cô ta cũng nhìn chằm chằm vào Lôi Lăng.
Mà Lam Hân, cũng mỉm cười trấn tĩnh nhìn anh ta.
Cô cũng đang chờ câu trả lời của người này, thật ra đáp án đối với cô mà nói, cũng không quá quan trọng, Lôi Lăng có trả lời vấn đề này không, hợp đồng hôm nay vẫn có thể được ký kết, nói một cách dễ hiểu, sẽ không từ chối tiền.
Cô cũng không phải nhân vật công chúng gì, vài thứ trên mạng kia, không đến ba ngày, sẽ bị người ta quên đi, so với máy thứ đó, thiết kế của cô mới là sự tự tin lớn nhất.
Cho nên, muốn nói Lam Hân có tầm ảnh hưởng lớn tới tập đoàn Lục Thị, đó là xem trọng cô.
Mấy năm nay, cô đã phải trải qua những chuyện người khác khó có thể tưởng tượng được, sớm đã xem nhẹ những chuyện kia.
” Lôi Lăng nhìn Lam Hân, bỗng nhiên vui vẻ cười cười, “Quản lý Lam, tài năng của cô, khiến người ta nghiện, thiết kế của cô, khiến người ta mê muội, không thể không nói, lúc này tôi bị thiết kế của cô thuyết phục, mùa này, tôi chỉ hợp tác cùng tập đoàn Lục Thị các cô.”
Những lời này, là khẳng định Lam Hân, nhưng không phải là trọng điểm người khác muốn.
Lam Hân cười thản nhiên: “Giám đốc Lôi, cám ơn sự tin tưởng của anh.”
Cho dù không vào vấn đề chính, lời của Lôi Lăng cũng đã thể hiện rõ lập trường.
Anh ta sẽ ký kết hợp đồng cùng tập đoàn Lục Thị ký, trong nhóm người này, Lôi Lăng chính là một khách hàng lớn.
Không nên đánh giá thấp doanh số bán hàng của anh ấy ở Hải Nam, mỗi năm tiêu thụ đều là con số hàng trăm triệu.Khu Hải Nam đều rất giàu có, người mặc hàng hiệu đặc biệt nhiều, theo đuổi xu hướng thời trang lại càng nhiêu.
Là sự lựa chọn hàng đầu cho nhiều doanh nghiệp hợp tác.
Lâm Tử Thường lúc này cũng không dám lên tiếng, dù sao người chuyên nghiệp có thể thấy được bức ảnh đó là photoshop.
Đúng lúc này, một nữ phóng viên không nhịn được hỏi: “Giám đốc Lôi, anh là cử nhân xuất sắc ngành máy tính, có thể kiểm chứng tính xác thực của bức ảnh này được không?”
Lâm Tử Thường vừa nghe lời này, ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua nữ phóng viên kia, câu hỏi nãy đã hỏi qua, xem cách Lôi Lăng trả lời, có vẻ như không muốn trực tiếp nói đến vấn đề này.
Vậy thì…… vẻ mặt Lâm Tử Thường hơi lạnh lùng, đang muốn chất ván, lại cảm giác hôm nay mình đã làm quá mức.
Lôi Lăng đưa mắt nhìn Lam Hân đang bình tĩnh, gợi lên một nụ cười khó tin, sau đó đưa mắt nhìn về phía vẻ mặt mong đợi của nữ phóng viên, anh ta hỏi lại “Phóng viên các người không phải mỗi ngày đều photoshop sao?
Chẳng lẽ cũng nhìn không ra được ảnh chụp là chỉnh sửa hay thật 2”
Nữ phóng viên bị anh ta hỏi làm cho sửng sốt, mỉm cười: “Giám đốc Lôi, ngài rất thích nói đùa.”
Lôi Lăng: “Không hay nói đùa, mỗi bức ảnh này đều qua chỉnh sửa, đối phương lựa chọn tung máy tin tức này vào ngày hôm nay làm mất uy tín của quản lý Lam, người thông minh suy nghĩ một chút, đều biết ý đồ là gì?
Vị nữ phóng viên này, cô nghĩ mục đích của đối phương là gì?”