Lục Hạo Thành cười lạnh nói: “Đã năm giữ được một ít chứng cứ, rất nhanh sẽ có manh mối, tôi nhất định sẽ tự tay đưa người kia vào địa ngục.
Thần sắc Cố An An chọt biến đổi, đứng ngôi không yên. . Ngôn Tình Tổng Tài
Lục Hạo Thành đã sóm hoài nghỉ cô ta.
Thủ đoạn của Lục Hạo Thành cô ta rõ ràng nhất, may mà trong khoảng thời gian này thím liên lạc với cô ta, cô ta vẫn nhịn không gặp thím.
Lam Hân nhìn thoáng qua Có An An chột dạ, con ngươi chọt lạnh như băng, 1À Thành, anh nhất định phải mau chóng tìm được hung thủ, đưa cô ta vào nhà lao. “Lam Hân từng câu từng chữ, căn cực nặng.
“Vâng! Lam Lam, anh sẽ làm. “Lục Hạo Thành liễc mắt nhìn Có An Ấn.
Thấy thần sắc cô ta khẩn trương, đáy lòng càng chắc chắn Cố An An là hung thủ đằng sau vụ án.
Trong đầu Cố An An đột nhiên ầm ï, ánh mắt Lục Hạo Thành tựa như nhìn thấu cả người cô ta, khiến cô ta như đang ngòi trên đống lửa.
Cô ta đứng dậy nói: “cha, anh cả, anh hai, con về trước. “
Cố Dịch Hồng gật đầu, “An An, đi đường cần thận.”
“Vâng, cha.”
Có Ức Sầm lại đột nhiên lên tiền “Có An An, hiếm khi trỏ về một lẫn, ăn chút dưa hấu rồi đi, tránh cho em nói nhà chúng ta không công bằng với em.
Có An An nhìn thoáng qua anh cả, duy trì ý cười âm áp: “Cảm ơn anh trai, nhựng, anh cả, em chưa bao giờ cảm thậy như Vậy, anh cả lo lắng quá nhiều rồi.”
Có An An nói xong, rời đi như chạy trồn.
Lam Hân nhìn bóng lưng cô ta bỏ chạy, đáy lòng tràn ngập phẫn nộ, bà nội lớn tuổi như vậy, sao cô ta lại xuống tay cơ chứ?
“Hừ!” Cô nhẹ nhàng hừ lên một tiếng.
Lục Hạo Thành nhìn cô tức giận, nắm lây tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng với cô, “anh sẽ xử lý nó.”
“Ừm!” Sắc mặt lạnh như băng của Lam Hân hòa hoãn vài phần.
Có Dịch Hồng đưa một miếng dưa hấu cho Lam Hân.
“Lam Lam, mau ăn đi!”
Lam Hân nhìn cha cười cười, “Cám ơn chai “
Có Ức Sầm hô to một tiếng, “Mấy tiều tử các con mau xuống ăn dưa hấu đi.
Chỉ một lát sau, Thẩm Giai Kỳ ôm Nam Kiều rồi dẫn theo ba anh em tiểu Tuấn xuống.
Thẩm Giai Kỳ nhìn Lạm Hân, “Lam Lam, các người tới rồi. “Cô ấy không thích Cố An An, nên nãy giò không xuồông.
“Vâng! Chị dâu, mau đến ăn dưa hấu.” Lam Hân cười nói, nhìn Nam Kiều trong lòng cô ây, phần phán non nót, đặc biệt đáng yêu.
“Ừm, mở ra không ít rồi đấy? Thật đáng yêu.” Lam Hân cười nhìn cháu trai nhỏ.
“Hi hi hi…” Nam Kiều đột nhiên cười ra tiếng với Lam Hân.
“Ha ha…” Lam Hận vui vẻ cười cười, “có thể cười ra tiếng rồi sao? “
Lam Tử Tuấn anh em ba đứa nó ngôi bên cạnh Lam Hân, Lam Tử Kỳ nói: “Mẹ, Nam Kiều ngoan ngoãn, trong khoảng thời gian bọn con đên đây, nó không ngủ, nhưng vẫn rất vui vẻ. “