Mấy đêm ở buổi triển lãm, giám đốc Lục đều ở cùng tôi, cô cũng đi triển lãm, đừng nói cô không biết.”
Vu Khanh cũng không biết Cố An An hỏi vậy làm gì, dù sao cô ta đã nói ra hết mọi chuyện rồi, không sợ người khác điều tra.
Lục Hạo Khải đưa cô ta quá ít tiền, nếu muốn yên ổn, phải mang đến năm trăm vạn, nếu không, cô ta sẽ để Lục Hạo Khải biết trêu chọc vào bản thân sẽ đáng sợ thế nào.
Cố An An thống khổ lắc đầu, bỗng nhiên căm tức nhìn Lục Hạo Khải, nhìn Vu Khanh. với vẻ mặt lo lắng.
“Vu Khanh tiểu thư, mấy ngày nay tôi bận quá, cũng không có chú ý tới, nhưng Vu Khanh tiểu thư, giám đốc Lục đã cùng tôi lĩnh chứng, đoạn thời gian trước đều đưa tin chuyện này.
Vu Khanh tiểu thư chẳng lẽ không biết sao?”
Trong giọng nói của Cố An An lộ ra vẻ đau đớn và bắt lực.
“Không biết.”
Vu Khanh rất nhanh lắc đầu phủ nhận, bỗng nhiên ý thức được có chút không thích hợp.
Cố An An đang đào hồ cho cô ta nhảy xuống?
Cố An An lấy ra di động, hơi cúi đầu, khóe miệng cười lạnh, chỉ chờ đối phương nói ra câu này, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Cô ta quay ra bình luận trước ống kính của phóng viên, giọng điệu buồn bã: “Vu tiểu thư, nhà họ Vu ở Đông Thành, kinh doanh ba chuỗi siêu thị lớn, là nhà cô sao?”
“Không sail”
Vu Khanh kiêu ngạo trả lời, cô ả cũng không giấu diễm thân thế, các loại xã giao cô ta đều có mặt.
Có An An lại di chuyển điện thoại đến gần camera, nhìn Vu Khanh, nước mắt lập tức rơi lã chã, “Vu Khanh tiểu thư, ở weibo của tôi, có tin nhắn của cô, vẫn là một tin chúc phúc cô gửi, cô rõ ràng biết giám đốc Lục và tôi đã đi lĩnh chứng, nhưng cô……. ” Cố An An muốn nói lại thôi, cúi đầu, nước mắt trong suốt rơi tí tách trên mặt đắt.
Mà lời của cô ta, cũng làm dáy lên sự nghi ngờ của mọi người.
Lục Hạo Khải nháy mắt hiểu được ý của Có An An, người phụ nữ kia đã tự vả mặt mình.
Mà Vu Khanh, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, dưới đáy lòng cảm thấy nguy cơ.
Chiếc bình hoa di động như Cố An An sao có thể…….
theo như cô ta biết Cố An An có vẻ trầm lặng, tựa như một cái bình hoa, mặc cho gia đình bày bố.
Nhưng hôm nay vừa thấy, Cố An An cũng không phải nhân vật đơn giản.
Lục Hạo Khải lập tức tỏ vẻ mặt sám hối nhìn Cố An An, “An An, em phải tin anh, là người phụ nữ này vẫn quấn quýt lấy anh không buông.
Anh biết em nhiều việc, vẫn thương em, cũng không dám đem chuyện này nói cho em, An An, nhất định phải tin tưởng anh, là Vu tiểu thư này hạ thuốc, anh cũng mê man không rõ.”
Vu Khanh: “…… “G6 An Ấn: “1 ” Mọi người: “?”
Ngay cả Tần Ninh Trăn cùng Lục Dật Kha cũng không tin tưởng lời nói của Lục Hạo Khải.
Đương nhiên, Cố An An lại càng không tin.
Lục Hạo Khải miệng lưỡi trơn tru, mồm mép ba hoa, Cố An An tình nguyện tin tưởng trên đời này có quỷ, cũng sẽ không tin tưởng lời từ miệng Lục Hạo Khải, nhưng mà, hiện tại nếu diễn trò, chỉ có thể tiếp tục diễn.
“Lục Hạo Khải, sao anh lại không biết xấu hổ như thế?
Hiện tại vu oan cho tôi là có ý gì?”
Vu Khanh nằm mơ cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát sinh như vậy.
Lục Hạo Khải căm tức: “Vụ Khanh, cô rõ ràng biết tôi có vợ, cô còn làm như vậy, hiện tại lại đã chạy tới, đưa ra chủ ý nông cạn uy hiếp tôi, cô rốt cuộc có ý gì?”
Câu cuối cùng của Lục Hạo Khải có thể nói là đâm vào tim Vu Khanh…
Có ý gì?
Cô ta muốn tiền, hôm nay không có tiền thì không thể giải quyết vấn đề.
Mà hiện tại cô ta rất cần tiễn.
Đám phóng viên cũng ngơ ngác, nhìn nhìn Vu Khanh, muốn điều gì đó, nhưng lại sợ Vu Khanh manh động, cô ta mà tức giận nhảy xuống, chính là một mạng người, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm.
“Giám đốc Lục, anh thật sự bị bỏ thuốc sao?”Một nữ phóng viên sắc bén hỏi.
Lục Hạo Khải: “Đúng vậy, tôi luôn muốn giữ thể diện cho Vu tiểu thư, cũng không nói ra, nhưng cũng không muốn mọi chuyện trở nên khó coi như vậy.”
Cố An An khinh thường, bây giờ còn không đủ khó coi sao?
Mặt mũi cô ta cũng mắt hết rồi.