Bất ngờ bị giữ chặt, Lâm Tử Thường bị dọa đến hoảng hồn.Vừa rồi còn có khí thế đấu võ mồm giờ đã sợ đến run 3 tẩy.
“An An, cô Bùi, giúp tôi báo cảnh sát, giúp tôi gọi điện thoại cho cha tôi.”
Lâm Tử Thường giãy dụa không ra, chỉ có thể xin giúp đỡ từ hai người còn lại.
Bùi Dao Tinh nhìn Tô Cảnh Minh, tức giận nói: “Đây xã hội pháp luật quản lý, các người muốn làm gì?”
Tô Cảnh Minh: “Tôi đương nhiên biết đây là xã hội có luật pháp, còn cần người não tàn như bà nhắc cho sao?
Muốn gọi điện báo cảnh sát, hay là tìm cha mẹ cô ta, các ngươi nhanh chân lên! Nhưng vẫn nên gọi xe cứu thương trước thì hơn.”
Tô Cảnh Minh sải bước lướt qua như sao băng, có cảm giác như anh hùng bước ra từ khói lửa.
Mà Bùi Dao Tinh chỉ biết phẫn nộ sững sờ tại chỗ.
Từ khi nào mà một đám chuột nhất có thể khinh thường Bùi Dao Tinh này ?
Sau khi thương lượng với Lý quản lý, Tô Cảnh Minh trực tiếp đi vào phòng riêng.
Có An An nhìn Bùi Dao Tình, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm cái gì.
“Cô ơi, làm sao bây giờ?”Có An An bắt an.
Cô ta không dám chọc tức Lục Hạo Thành, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta biết Lục Hạo Thành khủng khiếp như thế nào.
Bùi Dao Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần , tức giận nói: “Ta biết nên làm gì bây giờ?
Gọi điện thoại cho cha cô ta, lại không biết số điện thoại, è phần báo cảnh sát… .” Bùi Dao Tinh muốn nói lại thôi.Tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi.
Vừa rồi bị Tô Cảnh Minh mắng như vậy không có cách nào phản bác, hiện tại lửa giận vẫn còn trong lồng ngực.
Cố An An cắn môi dưới, không được, cô ta không thể không làm gì, Lâm Tử Thường vẫn còn có tác dụng với cô ta.
Nhìn Tô Cảnh Minh biến mất ở chỗ rã, rất nhanh liền đi theo.
“An An, trở về, đi theo qua đó làm gì?”
Bùi Dao Tinh lo lắng nhìn theo Có An An, bà ta đi giày cao gót nên chạy hơi khó, tay rung rung, cố gắng giữ mình không bị trượt.
Trong phòng riêng, Lâm Tử Thường bị hai gã vệ sĩ kéo vào.
Chỉ ném cô ta sang một bên mà không nói lời nào.
Hai gã tựa như thần giữ cửa, đứng sang hai bên .
Lâm Tử Thường thật sự sợ hãi , cô ta không biết bọn họ đưa mình tới đây với mục đích gì?
Nhìn thấy hai gã vệ sĩ, vẻ mặt Lâm Tử Thường sợ hãi: “Các người đưa tôi đến đây làm gì?
Tôi sẽ kiện các người tôi giam giữ phi pháp.”
Mà hai vệ sĩ đứng thẳng tắp, thậm chí còn không có liếc nhìn cô ta một cái.
“Các người rốt cuộc có đang nghe tôi nói không vậy?”
Hai người kia vẫn bất động như núi.
“A. .” Lâm Tử Thường cũng bát lực, nước mắt chảy ra .
Lam Hân dựa vào quan hệ, dựa vào Lục Hạo Thành, chuyện gì cũng dễ dàng, sao cô ta lại bị đối đãi như vậy?
“Két…” Cửa bị mở ra, Tô Cảnh Minh tiêu sái tiến vào.
Nhìn thấy Tô Cảnh Minh, Lâm Tử Thường đầu tiên là sửng sốt, lập tức, đáy mắt đầy tức giận, “Tô Cảnh Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tô Cảnh Minh đi đến sô pha ngồi xuống, mới ngắng đầu nhìn Lâm Tử Thường, nhìn chân của cô ta “Chân cô không nghe lời, phải dạy dỗ lại.”
Lâm Tử Thường nghe vậy không khỏi co người lại, che đôi chân.
Nếu lúc này cô ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra, thì thật sự quá ngu ngốc, vừa rồi Lục Hạo Thành đã nhìn thấy cô ta ngáng chân Lam Hân Là phụ nữ, cô ta đủa bỡn đàn ông rất thành thạo, nhưng ở’ trước mặt Lục Hạo Thành thì không cách nào qua mặt được anh.
Lục Hạo Thành thường ngả bài rất tùy ý, khiến người ta không cân nhắc được suy nghĩ của anh.