Lục Hạo Thành: “nham hiểm sao?”
Anh rõ ràng cười rất ôn nhu, vợ anh hiếm khi chủ động một lần.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng nhéo hai má cô một chút, càng ngây n8Ó) như vậy, anh càng yêu càng hoang dã.
Anh cúi đầu và nhanh chóng cướp bóc thành phố của mình.
Sáng sớm hôm sau, khi Lam Hân tỉnh lại, phát hiện Lục Hạo Thành vẫn nằm bên cạnh mình, không đi làm.
Lam Hân đột nhiên nhớ tới một câu nói, hồng nhan họa thủy.
Cô khẽ động thân thể một chút, tói hôm qua nhiệt tình phóng túng của anh, cô nhất định sẽ đau lưng, cô có chút không thoải mái nhíu mày.
Cầm lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ nhìn, hít một hơi.
Hơn 10 giờ.
“Lục Hạo Thành, anh mau đứng dậy, đi làm muộn rồi.” Lam Hân đây Lục Hạo Thành một chút.
Lục Hạo Thành xoay người, mơ hỗ trả lời cô: “Lam Lam, anh không đi làm một ngày cũng không sao, anh ngủ một lúc, anh cũng mệt mỏi, ngủ một lúc. “
“Mau đứng dậy.” Lam Hân dùng sức đây một cái, “Còn nữa, em muôn đi vệ sinh. “
Lục Hạo Thành vừa nghe lòi này, lập tức ngôi dậy.
Anh xuống giường mang giày, ôm lấy cô đưa cô vào phòng tăm, động tác có thể nói là một hơi thành công.
Sau khi hai người rửa mặt đi ra, Lục Hạo Thành còn có chút buồn ngủ.
Nửa năm nay, anh vẫn luôn áp lực, trong lòng vẫn luôn lo lắng cô không tỉnh lại được, nên cũng không nghỉ ngoï tốt.
Đêm qua là đêm ngủ ngon nhất của anh.
Lam Hân nhìn thoáng qua anh, “Có phải nửa năm nay anh không tập luyện rồi không, tôi qua cũng không có sao anh lại buồn ngủ nhưử vậy?”
Lục Hạo Thành: ” “Anh là đang bị cô hoài nghi sao?
Chậc Lục Hạo Thành đồ mồ hôi, vợ anh lại hoài nghỉ anh, anh hoài nghi cuộc sông rồi.
“Ha ha” Lục Hạo Thành bắt đắc dĩ cười cười, “Nha đầu ngôc, em đang suy nghĩ cái gì sao có thể hoài nghì năng lực của chồng em cơ chứ? Anh là không muốn đi lầm, muốn ở bên | em.
Ánh mắt anh cực kỳ ôn nhu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tỉnh xảo động lòng người ‹ của cô, trong lòng càng thêm | vài phần ngọt ngào.
“Lam Lam chúng ta thật sự càng ngày càng xinh đẹp.” Lục Hạo Thành nói những lòi dễ nghe.
Lam Hân: “Miệng anh cũng càng ngày càng lợi hại. “
Lục Hạo Thành: “Bởi vì em là vợ anh.
Lam Hân cười nhìn thoáng qua anh, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn, có chút không vui, ai mới sáng sớm đã quây rây hai vợ chông họ cơ chứ Anh nợ vợ một mồi tình, nhân dịp bây giờ cô có thời gian đề bù đắp.
Lam Hân nhìn thấy số điện thoại ngày hôm qua, liền biết ngay là Khương Tịnh Hàm gọi tói.
“Alo” giọng điệu của cô rất nặng.