“An Yến, làm tốt lắm .”
Lục Hạo Khải mang vẻ mặt kích động, chứng minh bản thân hắn cũng không nhìn nhằm người.
Tần Ninh Trăn tiếp nhận tư liệu trong tay hắn, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, “Ha ha…… ” Bà ta đột nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ thẫm hiện ra ý cười châm chọc: “Trong tay thằng sói con kia chỉ có 11% cổ phần công ty, cũng dám đấu cùng ta, đúng là tự tìm đường chết.”
“AI Lục Hạo Khải cũng rất kinh ngạc, có chút không tin hỏi: “Mẹ, trong tay anh ta thật sự chỉ có chút cổ phần kia thôi sao?
Vậy số cổ phần công ty của giám đốc Mộc kia đi đâu?”
Lục Hạo Khải có chút không thể tin được, dù sao hắn cùng Lục Hạo Thành đấu đá nhiều lần, biết con người Lục Hạo Thành này rốt cuộc có bao nhiêu giảo hoạt.
Tần Ninh Trăn cầm tư liệu trong tay ném qua cho hắn, nhướng mày đắc ý cười nói: “Đây là số cổ phần công ty của tập đoàn Lục trăn trong năm nay, con xem qua sẽ biết, mấy năm nay, Lục Hạo Thành vẫn luôn không thèm để ý tới chuyện của tập đoàn Lục Trăn, số phần trăm cổ phần này, có lẽ là thật sự.”
Có lẽ chính tên đó cũng sớm biêt, tập đoàn Lục Trăn sớm đã không có vị trí nào dành cho Lục Hạo Thành rồi .
Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua tư liệu, đáy lòng luôn luôn có chút bất an.
Lấy năng lực của Lục Hạo Thành , thật sự chỉ có chút cỗ phần công ty như thế thôi sao?
Sắc mặt Tần Ninh Trăn lại khôi phục vẻ tự tin trước đó: “Tiểu Khải, con hãy tiếp tục điều tra ra chỗ của cha con, nhìn chằm chằm vào Lục Tư Tư, nó không có khả năng sẽ không đi thăm cha mình.”
Hiện tại đã biết số phần trăm cổ phần công ty mà Lục Hạo Thành nắm giữ, bà ta cũng thầy an tâm.
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Anh thích thì có được ích lợi gì?
Phải có năng lực mới được chứ.
Anh hơi nhíu mi, đi đâu mà tìm một được một người có năng lực, lại trung thành tận tụy chứ?
Anh khẽ lắc đầu, tựa hồ khó có hy vọng tìm được, con người trong xã hội hiện tại, chỉ lo chú trọng cái lợi trước mắt, nào có ai suy tính chuyện tương lai.
Anh xoay người quay về văn phòng, đột nhiên nghe được có người đang gọi mình “Thư ký Âu.”
Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi quay đầu qua, thấy được Ninh Phi Phi ôm tư liệu đang đi về phía mình.
Cô mặc bộ trang phục công sở màu trắng, tóc cột đuôi ngựa, đường nét khuôn mặt hoàn toàn lộ rõ, cái mũi tinh xảo khéo léo , đôi môi mềm mại màu hoa anh đào hồng phần, mắt hạnh mơ màng nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu còn hơi nhướng lên, nháy mắt khiến khuôn mặt cô càng trở nên linh động hoạt bát.
“Thư ký Âu, đây là dự toán ngân sách của quản lý Lam cho trang phục mùa đông, anh xem qua một chút.”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, hơi kinh ngạc, “Quản lý Lam hành động cũng thật là nhanh, dự toán ngân sách cho trang phục mùa đông vậy mà đã có r( Ninh Phi Phi nhìn anh với đôi mắt hơi rủ xuống, nhìn qua thì trông dịu dàng hơn rất nhiều, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nở nụ cười ngọt ngào, “Quản lý Lam nói, sản phẩm mùa thu đã dự toán tốt hơn cô ấy tính, hiện tại cô ấy đã thấy yên tâm rồi, nên đã bắt tay vào chuẩn bị cho xong bản vẽ thiết kề mùa đông đáy.”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, cười nhẹ: “Không hỗ danh là Lam Hân.”
Ninh Phi Phi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, hiện tại trong công ty chúng ta, quản lý Lam chính là nhà thiết kế nổi danh không thể chối cãi .”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn lúm đồng tiền như hoa của người trước mặt, nhịn không được nhìn cô thêm vài lần “Vậy cứ để tôi xem trước, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ trực tiếp mang cho giám đốc Lục.”
“Vâng, vắt vả cho thư ký Âu rồi .”
Ninh Phi Phi cười xoay người rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng xoay người quay về văn phòng của bản thân.
Lục Hạo Thành quay trở lại văn phòng, ngồi vào bàn làm việc vẫn cảm thấy không vui, nhìn vào màn hình máy tính, trong đầu lại hiện lên đủ loại suy nghĩ chồng chéo.
Điều anh lo lắng duy nhất là bà xã thân yêu đã quên mắt sinh nhật anh.
Trước kia, chính Lam Lam là người nhớ rõ sinh nhật anh nhất.
Anh cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Ức Lâm, điện thoại rất nhanh đã được kết nói.
Cố Ức Lâm: “A Thành, có chuyện gì vậy?”