Lâm Mộng Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, bà cũng muốn gặp Lam Lam , hôm nay con gái biểu hiện thật sự xuất sắc, vốn nên tổ chức tiệc chúc mừng cho con bé, chỉ sợ, Hạo Thành cũng đã chuẩn bị tốt cho Lam Lam rồi .
Mà hai bà cháu nhà họ Cố ngồi trong phòng, Có Ức Lâm giúp đỡ bà nội ở ngồi xuống ghế mềm.
Bà nội Cố cười nói: “Ức Lâm, bà nội biết, An An không tốt, trong lòng cũng có tâm tư đề phòng nó, bà nội xem cô ta làm vậy với vợ tương lai của cháu, sợ sẽ gặp chuyện không may, dù sao, khác máu tanh lòng.Giờ cháu nói rõ với bà nội, tình hình cô gái kia thế nào?Cháu bà nội nhìn lớn lên từ nhỏ , bà nội rất hiểu cháu.”
“Bà nội, cháu biết, nhưng bà thật sự không cần lo lắng, Giai Kỳ hiện tại tốt lắm, cô ấy một mình mở cửa hàng, kinh doanh tốt, cháu mỗi ngày đều đến hỗ trợ, để cô ấy không cần quá vất vả, nhưng cô ấy nói vận động thường xuyên, sau này sinh con mới dễ.”
Bà nội Cố vui mừng gật đầu, nói: “Làm đúng, cả ngày nhàn ở nhà không làm gì, sẽ buồn chán đế hoảng, thỉnh thoảng đi lại đi lại, làm một chút việc vừa sức, đối thân thể cũng tốt.”
“Cho nên, bà nội, chiều nào sau khi tan làm, cháu cũng qua hỗ trợ.”
Cố Ức Lâm nhìn bà, cười vui vẻ, bà nội từ nhỏ yêu thương anh, nhưng bà hay lải nhải, chỉ có anh hay cùng bà nói chuyện.
“Ha hả. . .” Bà nội Cố vui vẻ cười cười, “Ức Lâm, làm đúng lắm, chờ lúc nào cháu có thời gian, dẫn bà nội cùng qua nhìn xem, bà nội vài tháng không có gọi cho cháu rồi, mau ngồi xuống tâm sự với bà.”
“Vâng! Bà nội.”Cố Ức Lâm cười ngồi bên cạnh bà, chuẩn bị nghe bà nội lải nhải.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành cơm nước xong xuôi, hai người cùng trở về, vừa về tới cửa đã gặp Có Ức Sầm.
Có Ức Sầm đang đứng ở cổng, mặc một chiếc áo gió màu đen sẫm, dáng người dong dỏng, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường, khuôn mặt khôi ngô, khi im lặng, rất có vẻ ngông cuồng bá đạo.
“Anh cả.”Lam Hân cười kêu lên.
Lục Hạo Thành nhìn thấy Cố Ức Sầm, hơi gật gật đầu.
“Tiểu Ức, hai người đã trở lại.”
Có Ức Sầm cười nhìn Lam Hân, nhìn thấy em gái xinh đẹp tươi tắn như vậy, anh cười càng thêm sáng lạn.
“Hạo Thành, tôi cùng em gái trò chuyện chút, cậu đi về trước đi”
Lục Hạo Thành phòng bị nói: “Anh lại muốn làm gì Lam Lam?”
Cố Ức Sầm nghe vậy thì nhíu mày: “Hạo Thành, sao cậu lại nói thế?
Tôi có thể làm gì em ruột mình chứ?
Lúc trước là do không biết thân phận của em gái, hiện tại đã biết, tôi yêu thương còn không hết, sao có thể làm ra cái gì?”
Lục Hạo Thành cũng không tin tưởng lời đối phương, “Anh đầu óc không tốt, em gái anh nếu trêu ghẹo vài câu anh cũng có thể làm ra chuyện gì ai mà biết được .”
Cố Ức Sầm nghe vậy thì xấu hổ, “Hạo Thành, đều là chuyện trước kia, giờ sao có thể như vậy?”
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, hiểu đáy lòng anh lo lắng cái gì, “Anh đi về trước đi.”
Lam Hân nhìn thoáng qua trong nhà, tất cả mọi người còn chưa trở về.
“Tôi ở chỗ này chờ hai người.”
Lục Hạo Thành nói xong , anh ngồi xuống bệ đá ở cổng rồi đợi.
Có Ức Sầm thấy vậy cũng không nói gì, rõ ràng là em gái mình, lại được người ngoài bảo vệ cẩn thận, ngay cả anh trai ruột cũng bị đề phòng.
“Hạo Thành, đây là em gái tôi.”Cố Ức Sầm mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành ngẫm nghĩ, chỉ Lam Hân nói: “Đây là vợ.
tôi, vợ tôi nuôi từ nhỏ.”
Lam Hân: “…… ” Anh đây là có bao nhiêu tự tin vậy
Cái này, ngay cả Có Ức Sầm cũng hóa đá.
Anh nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt bất mãn, “Lục Hạo Thành, trước đây cậu vẫn chiếm lấy em gái tôi, trưởng thành vẫn tiếp tục độc chiếm, em gái tôi như sinh ra để dành cho cậu không bằng.”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này liền vui vẻ, “Ức Sầm, lời này anh nói đúng, Lam Lam từ ngày sinh ra đã định là của tôi, lúc còn nhỏ đều là tôi ôm cô ấy, trưởng thành rồi còn không thể là của tôi sao?”
Lam Hân bó tay nhìn Lục Hạo Thành, này nha, cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy anh ơi.