Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Hân lúc này mới đi xuống lầu.



Kệ o2 6 cào Sân thượng tập đoàn Lục Trăn.



Sắc trời dần tối, gió đêm rất lạnh, Vu Khanh ăn mặc mỏng manh, lúc này trong lòng căng thẳng, bị bao nhiêu phóng viên vây quanh, tay chân cô ta lạnh run.



Có An An thấy được tin tức, cũng chạy tới hiện trường.



Lực lượng cứu hỏa đã chạy đến và đang nỗ lực triển khai cứu hộ.



Chuyên gia tâm lý cũng chạy tới, đang ở một bên tận tình khuyên bảo Vu Khanh.



Nhưng Vu Khanh không thèm để ý tới ai, chỉ đứng đó rơi lệ, hai tay ôm lan can, đứng sát mép ngoài, rất nguy hiểm.



Lục Hạo Khải nhìn Vụ Khanh, hận không thể đi qua một cước đạp cô ta xuống dưới.



“Vụ Khanh, cô rốt cuộc muốn gì?”



Lục Hạo Khải nổi giận, chưa từng có người nào thử thách lòng kiên nhẫn của hắn.



Chung quanh phóng viên càng ngày càng nhiều, người vây xem dưới tòa nhà cũng càng đông.



Tuy nhiên vị trí Vu Khanh đứng có chút đặc biệt, căn bản không có biện pháp triển khai giải cứu.



Chỉ cần cô ta thả người nhảy, hai mươi máy tầng lầu, ngã xuống chắc chắn tan xương nát thịt.



Tất cả mọi người lo lắng đề phòng nhìn cô ta.
















“Lục Hạo Khải, anh đã hứa lấy em, nhưng lại không thực hiện trách nhiệm, em sống có Ích gì sao?



Em qua đó anh sẽ lấy em chứ?” . truyện kiếm hiệp hay



Vu Khanh vừa khóc vừa hô, cặp mắt sưng đỏ, gió đêm thổi bay tóc cô ta, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt khiến người ta thương tiếc TC ” Lục Hạo Khải không nói gì, mặc kệ hắn nói cái gì, Vu Khanh cũng chỉ trả lời hắn một câu, làm cho người mồm mép ba hoa như hắn cũng hết cách.



Nhà tâm lý học đứng cách đó không xa vẫn đang thuyết phục cô ta.



Nhưng Vu Khanh căn bản là nghe không rõ đối phương đang nói cái gì, giọng của anh ta đã bị gió thổi mắt.



Cô An An nhìn Vu Khanh, nghĩ tới cuộc nói chuyện ngày đó với Vu Khanh ở quán cà phê.



Cô ta cười lạnh nhìn Vu Khanh, cứ nghĩ đến Vu Khanh sẽ dùng thủ đoạn cao tay gì, thì ra là lựa chọn phương thức cực đoan này.



Đáng tiếc cô ta lại không hiểu Lục Hạo Khải, Lục Hạo Khải ghét nhát là loại phụ nữ vướng víu này.



Nếu cô ta như gần như xa, Lục Hạo Khải nhất định sẽ không quên được.



Nhưng cứ sống chết bám lấy, Lục Hạo Khải nhất định sẽ tránh cô ta như rắn rết.



Nhưng mà lần này Vu Khanh lại cho Cố An An một cơ hội tốt, Lâm Tử Thường đồng ý hợp tác cùng tập đoàn Lục Trăn, hơn nữa hợp đồng này là cô ta ký kết.



Sắc mặt Lục Dật Kha đối với cô ta cũng tốt hơn rất nhiều.



Hiện tại. ….. Sắc mặt Cố An An gợi lên một tia tươi cười quỷ dị.
















Có An An đi về phía trước vài bước, cô ta mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, kết hợp với một chiếc quần ống rộng, thân hình thon dài mà tao nhã, rất thanh lịch, mọi cử chỉ đều dịu dàng thùy mị khác với những tiểu thư khuê các bình thường.



Cô ta dừng lại bên cạnh Lục Hạo Khải, nơi này cách vị trí của Vu Khanh rất gần, Vu Khanh cũng có thể nghe rõ lời của cô ta, thu lại ý cười, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lo lắng: “Vu tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, giám đốc Lục sao lại hứa hẹn với cô chuyện như vậy chứ?”



Ý nói người như Lục Hạo Khải nói ra có thể tin được sao?



Vu Khanh nhìn Cố An An, nhíu mày, người phụ nữ này cũng thật sự bình tĩnh, hiện tại mới đến.



““Tại sao không, tôi vẫn còn ghi âm ở đây?



Cô không tin, tôi có thể cho cô xem trước mặt đám phóng viên này.”Vu Khanh than thở khóc lóc nói.



Ở trong mắt mọi người, ả ta trông hiền lành đáng yêu.



Danh tiếng trăng hoa của Lục Hạo Khải, tên đàn ông xấu xa, giờ phút này bị hàng chục nghìn tài khoản mắng chửi trên internet.



Tần Ninh Trăn cùng Lục Dật Kha nhìn thấy Cố An An ra mặt, lúc này hai người cũng hy vọng Cố An An có thể đem chuyện này xử lý, cô ta ra mặt, so với bọn họ ra mặt tốt hơn nhiều.



Cố An An híp mắt, đáy mắt có tia tính kế chợt lóe rồi biến mắt, cô ta vừa lên tiếng, camera trong tay phóng viên lập tức tập trung vào Cố An An.



trach ” Ánh flash không ngừng chiếu trên mặt Có An An, vẻ mặt lo lắng cho Vụ Khanh diễn chân thật đến mức lấy được rất nhiều hảo cảm.



Có An An tiếp tục nói: “Vu Khanh tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, không biết giám đốc Lục hứa hẹn với cô lúc nào?”



Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua Cố An An, không biết cô ta hỏi vậy có mục đích gì?



Cô ta hỏi như vậy, không phải chứng tỏ hắn càng cặn bã sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK