Đồ ăn đã được phục vụ, các món ăn được trang trí tinh tế và cổ điền, nhìn qua rất bắt mắt, ngon miệng, nhưng ngồi đối mặt với gã đàn ông như vậy, Nhạc Cẩn Nghiên liền thấy một miếng cũng ăn không vào.
Cô đem tất cả sức lực đều dồn vào rượu, lúc này đây, cô tự mình rót đầy ly rượu cho đạo diễn Lý, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười thấp thoáng như có như không.
Sau khi ly rượu đã đầy, cô cười nói: “Đạo diễn Lý, vì lần hợp tác trong tương lai, tôi kính anh một ly.”
Nói xong liền ngửa đầu, động tác lưu loát sảng khoái, đem rượu trong miệng uống một hơi cạn sạch.
Động tác tác hào sảng kia, ngay cả Mộc Tử Hoành cách đó không xa nhìn thấy cũng cảm thán kính nẻ, đồng thời càng thêm đau lòng.
Anh hiểu rõ Nhạc Cẩn Nghiên sống không dễ dàng.
Sau một hồi nâng ly, Nhạc Cẩn Nghiên nhìn đạo diễn Lý cười cười, “Đạo diễn Lý, chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, Nhạc Cần Nghiên lại cầm chai rượu lên, đổ đầy hai ly.
Đạo diễn Lý nhìn thấy cô uống rượu hào sảng như vậy, cười híp hai mắt thành hai đường chỉ, chỉ sợ cô không uống mà thôi.Gió lạnh từ cửa sổ thổi tới mặt Nhạc Cẩn Nghiên, khí lạnh có thể làm tinh thân cô thêm sảng khoái, cả người cũng tỉnh táo hơn không ít.
Cô lại cầm lấy chai rượu rót đầy cho đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý cười cười nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người, dưới ánh đèn rực rỡ, trông cô càng thêm mê hoặc.
Tim hắn đã sớm rục rịch, hận không thể mang theo Nhạc Cần Nghiên đi ngay bây giờ.
Người phụ nữ này, hắn đã mơ ước cô thật lâu , nhìn ảnh chụp đã có hứng thú, người thật ngoài đời còn xinh đẹp hơn ảnh nhiều.
“Đạo diễn Lý, nào, chúng ta uống tiếp, tối nay phải không say không về.”
Nhạc Cần Nghiên nâng ly với đạo diễn Lý.
Một ly, hai ly, ba, bốn ly, rượu của Nhạc Cần Nghiên liên tiếp từ ly này đến ly khác.
Mộc Tử Hoành ở cách đó không xa nhìn thấy, tim như thắt lại, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.
Ánh mắt sắc bén nhìn vào đạo diễn Lý.
Nhìn thấy chai rượu đã uống cạn, đạo diễn Lý đã say, tuy nhiên Nhạc Cần Nghiên vẫn như cũ mặt không đỏ tim không run, trông có vẻ một chút men say cũng không có.
Nhạc Cẩn Nghiên nhìn thấy thời cơ đã tới rồi, nhìn đạo diễn Lý đang nhập nhèm say, cô nhìn qua hắn rồi cười cười: “Đạo diễn Lý, nếu muốn uống đến tận hứng, chúng ta liền ký hợp đồng trước đi!”
“Hì Hì. . .” Đạo diễn Lý cười cười, vẻ mặt say khướt nhìn thấy Nhạc Cẩn Nghiên, khóe miệng còn vương nước miếng, Nhạc Cẩn Nghiên nhìn thấy, quả thực đáng ghê tởm.
“Nhạc tiểu thư, tửu lượng tốt, ký, tôi ký.”
Đạo diễn Lý nói chuyện đã đớt lưỡi, xem ra say cũng không nhẹ.
Về phần bản thân hắn ta đã ký hợp đồng thế nào, chắc hẳn hắn cũng không biết.
Nhạc Cẩn Nghiên nói: “Đạo diễn Lý, vậy đêm nay cứ như vậy đi!”
Cô đứng dậy, có chút lung lay sắp đỏ.
Mộc Tử Hoàn ở bàn phía dưới nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng.
Đạo diễn Lý nhìn thấy theo bóng lưng xinh đẹp yêu kiều của Nhạc tiểu thư mà mình mong nhớ “Nhạc…… Nhạc tiểu thư, cô đừng đi đi, tôi…… tôi còn chưa mang cô đến một nơi chơi đùa vui vẻ đâu mà”
Nhạc Cần Nghiên hơi dừng bước, nơi chơi đủ vui vẻ, tên khốn kiếp này này, đều đã say thành như vậy, còn muốn nghĩ đến loại chuyện kia à?
Ngực cô cảm thấy nôn nao buôn nôn, sải bước cũng nhanh hon rất nhiều.
Lam Hân vừa thấy Nhạc Cẩn Nghiên đi ra, lập tức mở cửa xe đi xuống đỡ lấy Nhạc Cần Nghiên.
Đạo diễn Lý loạng choạng lắc lư theo sát ra ngoài.
Mộc Tử Hoành cũng theo sau, đột nhiên nhìn thấy Lam Hân đi tới giúp đỡ Nhạc Cẩn Nghiên.
Anh liền dừng xe lăn lại.