Nghe những gì cô nói, Đào Mộng Di nghe đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đây.
Nghĩ lại tất cả, mới thật sự phát hiện, bà ta chưa bao giờ để cô gái trước mặt được sống thoải mái.
Mang cô về, lúc cô vừa tỉnh lại, đã bắt cô phải giặt quần áo quét rá!
c Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cô rất hiểu chuyện.
Vụ va chạm đó khiến cô mắt trí nhớ và không thể nhớ mình là ai?Mang cô đi đăng ký hộ khẩu, cái tên Khương Lam Hân này, bên trong có chữ Lam, là cô kiên trì muốn có.
Bà ta tùy ý cho cô một cái tên, Khương Hân Hân, dù sao cũng là nhặt được, tên cũng không cần quá để ý.
Thời điểm đó bà ta bị bọn cho vay nặng lãi ép tới không thở nổi, mỗi ngày vừa đánh vừa mắng cô, nhưng cô giống như con gián đánh mãi không chết, vĩnh viễn kiên cường như vậy.
Sau đó lại phát hiện năng lực thích nghỉ của cô rất mạnh, giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, lên núi lấy củi, việc gì cũng có thể làm.
Lúc đó sống ở rừng già trên núi, không có khí than khí ga, chỉ có thể dùng củi lửa nấu cơm.Sáng nào cô cũng dậy và phải làm rất nhiều việc, quanh năm, lâu dần, bà ta đã quen với sự dịu ngoan của cô.
Liền thực sự xem Lam Hân như người hầu mà sử dụng.
Chỉ cần thưởng cho cô một miếng ăn, lúc cô gọi một tiếng mẹ thì đáp lại, cô có thể vui vẻ đi làm rất nhiều việc.
Bây giờ ngồi đây, nhìn cô, nhớ tới dáng vẻ hạnh phúc của cô lúc còn bé, ngây thơ đến mức nào, chỉ cần bà ta đáp lại tiếng của cô, cô có thể vui vẻ máy ngày liền.
Đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, bà ta đã chà đạp lên một trái tim chân thành thuần khiết đến như vậy.
Lam Hân so với Hàm Hàm vẫn là thân thiết hơn.
Lúc bà ta bị ốm, cô một đêm không ngủ canh chừng, đây là chuyện mà Hàm Hàm chưa từng làm.
Hàm Hàm vẫn lấy việc bắt nạt Lam Lam làm vui, bà ta làm như không thấy.
Trí Xa ở thời kì dậy thì có suy nghĩ không đứng đắn với Lam Hân, bà ta cũng biết, nhưng không thèm quan tâm.
Nhưng lúc đó, Lâm Mộng Nghỉ là người trong mắt không dung nồi hạt cát.
Lam Hân, chính là quả bom hẹn giò ngay cạnh, bà ta sợ, sợ Lam Hân một ngày đột nhiên khôi phục trí nhớ:, thì tai họa cũng ập đến.
Vì khúc mắc này, bà ta đã đối xử tệ bạc với cô.
Khẽ nâng mắt, nhìn người con gái đang rơi lệ trước mặt, trong lòng trào lên một tia áy náy.
Đào Mộng Nghỉ cười khổ nói: “Lam Lam, mau trở về đi! Về sau không cần đến nữa cả đời này tao cũng không muốn gặp lại mày.
Tao cũng sẽ không nói xin lỗi mày, dù có nói một trăm câu rất xin lỗi! Chuyện quá khứ đều đã xảy ra, không thể quay lại”
Mắt Lam Hân đỏ hoe, trong đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, cô cười nói: “Mẹ, chuyện của bà, là tôi công bố ra ngoài, bà không hận tôi sao?” Cô cũng sẽ không nói xin lỗi.
Hóa ra là kết thúc như thế này, khác với những gì cô mong đợi.
Vốn dĩ cô cho rằng mình biết cách giải quyết chuyện của nhà họ Khương.
Tuy nhiên cô đã đánh giá cao bản thân, người không phải là cỏ cây, lòng của cô vẫn không tàn nhẫn đến vậy.
Cho nên, chuyện năm đó cô bị tai nạn, lại bị bà ta mang đi, cô cũng không có nói ra.
Đào Mộng Di khẽ lắc đầu, vẻ mặt không sao cả nói: “Lam Lam, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị người tra ra được, mày làm như vậy, mẹ không trách mày.
Cũng cám ơn mày, đến lúc này còn có thể gọi tao một tiếng tt Nếu, Khương Thế Khiêm không phản bội bà ta, còn có chút hi vọng, nhưng hiện tại……
Lam Hân mỉm cười, nức nở nói: “Mẹ, người nói không sai sai, người đã nuôi lớn tôi!”
“Đúng!” Đào Mộng Di khẽ gật đầu, “Đúng là đứa con gái ngoan, nhưng dù sao cũng không phải tạo đẻ ra, suy bụng ta ra bụng người, mày cũng có thể hiểu được lòng tao.”
Lam Hân đối với những lời này, cũng không đồng ý, cô nức nở nói: “Mẹ, sau khi rời khỏi nhà họ Khương các người, bảy năm trước, tôi đã gặp được người mẹ hiện tại, nhưng bà ấy không giống bà, chúng tôi vẫn không có quan hệ huyết thống, nhưng bà ấy đối với tôi so với mẹ đẻ còn tốt hơn.”
Lam Hân nói xong, nhìn bà ta cười cười, đứng dậy, đẩy ghế liền đi ra ngoài.
Đào Mộng Di nhìn bóng lưng gầy guộc của người trước mắt, đột nhiên gọi cô lại.
“Lam Lam, mày không phải vẫn muốn biết, ta đâm trúng mày ở đâu sao?”
Lam Hân dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
Đào Mộng Di nhắm mắt nói: “Tao biết mày cũng không có đem chuyện năm đó nói ra.”
Lam Hân vẫn im lặng đứng tại chỗ.
Đào Mộng Di chậm rãi mở mắt nhìn cô, vẻ mặt áy náy nói: “Tối đêm xảy ra tai nạn đó, gió rất lớn, lúc ấy tao vì chạy trốn bọn cho vay nặng lãi, lái xe chạy tán loạn trong thành phó.
Cũng không biết nơi đụng trúng mày gọi là gì?
Nhưng mà lúc ấy mày mặc bộ quần áo cũng đắt tiền lắm, gia thế hẳn là không tôi.
Cha mẹ mày năm đó chắc có đi tìm mày, chỉ cần công bố ngày gặp tai nạn sẽ tìm được cha mẹ ruột thôi.
Năm đó để tiêu hủy chứng cớ, quần áo và cặp tóc pha lê xinh đẹp của mày đã bị tao đốt rồi.Nhưng trên tay mày vẫn nắm một chiếc kẹo mút hương dâu, không chịu buông ra.
Cho nên, cũng không đồ vật gì có thể chứng minh thân phận cả, cũng chỉ có thể đem chuyện ngày đó nói ra, mới có có thể tìm được cha mẹ ruột của mày.”
Đào Mộng Di nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, bà ta cũng rất kinh hoàng, lúc đâm trúng người, bà ta càng hoảng sợ hơn.
Tuy nhiên, khu vực đó đều là người có tiền ở, nhìn qua đều thấy nhiều biệt thự riêng, cho nên, cô nhất định là con của một gia đình giàu có.
Lam Hân đau đớn nhắm mắt lại, đợi cảm xúc dịu đi mới nói: “Không cần, tôi sẽ không nói ra chuyện ngày đó.Dù sao, mười mấy năm tôi đã gọi bà là mẹ, khoảng thời gian đó, tôi thật sự xem bà là mẹ của mình.
Về phần của thân thế, nếu có duyên, một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại được cha mẹ ruột.”
Lam Hân nói xong, nước mắt lưng tròng.
Đào Mộng Di nghe lời cô nói, hơi sửng sốt, đáy lòng đột nhiên cảm thấy bi thương.
Như chợt nhận ra điều gì đó, bà ta gọi to: “Lam Lam, Lam Đào Mộng Di nhìn thấy cô gầy bóng dáng, kích động hô, lệ như chảy ra.
Nhưng Lam Hân lại vội vàng chạy ra ngoài.
Đào Mộng Di thấy vậy, kích động gọi to: “Lam Lam, là mẹ có lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi…… Ñ Lam Hân nghe tiếng khóc nghẹn ngào xin lỗi, hơi khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Nghe được lời xin lỗi này, mọi hận thù trong lòng cô. trong nháy mắt đều biến mắt.
Cơn uất hận bảy năm qua cắm rễ trong lòng dường như đã tan biến.
Bảy năm, bảy năm đau đớn, cho đến hôm nay, cô đột nhiên phát hiện, nỗi đau của bảy năm đó không đau bằng nỗi đau lúc này.