Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1424:





Sao cô lại chưa từng nghe nói qua câu này.





Lam Hân nhìn hai người trước mặt, cười cười, xem ra, chị Tư Tư cũng gặp được khắc tỉnh rồi.





Lam Hân cùng mọi người chào hỏi tiếp đón xong, mới nhìn đến ba đứa nhỏ nhà mình, ba anh em nhỏ đứng thành một hàng, đều rơi nước mắt nhìn mẹ mình.





Lục Hạo Thành phụ giúp cô qua đó, nhìn thầy ba đứa trẻ đang rơi lệ đầy mặt , đã hơn nửa năm không gặp con, cả ba anh em dường như đã cao hơn rất nhiều.





Lam Hân cười cười, ánh mắt lần lượt lướt qua từng khuôn mặt nhỏ nhắn của các con, kích động nhìn ba đứa nhỏ, đáy mắt đong đầy nước mắt như một nét vẽ sông động: “các bảo bối, mẹ đã trở lại rồi.





EInUDiniDIIhi0 Si. – ” Lam Hân vừa lên tiêng, Lam Tử Kỳ nhịn không được khóc rồng lên, Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Tuần cúi đầu, lét lút lau nước mắt, không khóc thành tiếng.





Lam Hân vươn tay, ôm cả ba bảo bối nhỏ của mình vào lòng, khổ thân cho các con cô.





“Tiêu Tuần, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, mẹ hứa với mây đứa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa.





“Hú(hU 00 mẹ xấu lắm, mẹ xấu lắm… .” Nhiên Nhiên kích động lên tiếng, những thống khổ tích góp trong khoảng thời gian này tới nay, trong khoảnh khắc này lập tức bùng nô.





Lam Hân gắt gaoôm chặt cả ba anh em, để cho ba đứa nhỏ tận mắt nhìn mẹ ‘mình nằm ở trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, đối với mây đứa mà nói, thật sự quá mức tàn nhẫn.





“Thật xin lỗi các bảo bối nhỏ của mẹ.”





Lam Hân cũng nhịn không được mà bật khóc, mọi người cũng bị một màn bi ¡ thương này cuốn hút, hốc mắt tất cả đều đỏ hoe.





“Mẹ, nếu mẹ vẫn chưa tỉnh lại, con sắp sống không nổi nữa.”





Lam Tử Tuần thấp giọng nói, lần đầu tiên, ở trước mặt mẹ mình, cậu bé nói ra những lời yêu đuối đến vậy, những ngày tháng vãng bóng mẹ, mây anh em đêu không chịu nỗi.





Không có mẹ, cả ba anh em họ đều trở nên cùng trầm mặc.





“Đứa ngốc, sao mẹ có thể bỏ lại các con được chứ?





Mẹ đã không có việc gì rồi, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi các con nữa.





Lam Hân buông cả ba anh em ra, cười giúp mây đứa lau nước mắt, “Đừng khóc, mẹ đã không sao rồi, tĩnh dưỡng! thêm một đoạn thời gian, là mẹ có thể đứng lên đi đường .”





Lam Tử Kỳ cúi đầu, nhìn xuống hai chân của mẹ, khit mũi hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự đã không có việc gì rồi sao?”





“Đúng vậy!”





Lam Hân cười xoa xoa đầu cô bé, “Kỳ Kỳ, mẹ thật sự không có việc gì , mẹ và cha con cũng không ở nhà, có ngoan ngoãn nghe lời ông bà không vậy?”





“Có ạ!”





Cả ba anh em đều đồng thanh rồi gật gật đầu.





Dịch Thiên Kỳ cưng chiều cười nói: “Lam Lam, cả ba đứa nhỏ đều rất nghe lời , con hãy cứ yên tâm đi, có cha chăm sóc ba đứa rồi mà”





Anh mắt đây cảm kích của Lam Hân.





nhìn cha, cô nghe Lục Hạo Thành kể lại, cha đã từ chối tất cả các cuộc gặp mặt xã giao, cùng mẹ ở nhà chăm sóc ba anh em Tiều Tuần.





Sau này, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn hiệu kính với cha mẹ.





Đây là người nhà của cô, cho dù ở thời điểm nào cô cũng sẽ không từ bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK