Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trái tim chỉ có em, dưới đáy lòng anh bồi thêm một câu.



Lam Hân không nói nên lời, cô nhớ rõ, hai người đã gặp qua người phụ nữ kia hai lần, người xinh đẹp như thế đàn ông phải nhớ mãi không quên mới phải.



Nhưng xinh đẹp như vậy mà lại rất hung hiểm.



Cô ta nói được thì làm được, tiếp tục như vậy, hình ảnh của tập đoàn Lục Trăn cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.



“Chà! Cô ấy sẽ không thật sự nhảy lầu chứ?” Kỳ Kỳ kinh ngạc nói.



Thế giới tốt như vậy, sao phải nghĩ không thông chứ?



Cách chết như vậy, khó coi lại không đáng.



“Sẽ không.”Lam Hân khẽ lắc đầu, cô ta chỉ muốn cho Lục Hạo Khải cùng Có An An ly hôn.



Lục Hạo Thành cười thần bí nhìn cô, “Lam Lam, sao em biết?”



Lam Hân liếc anh một cái “Chỉ là em biết thôi.”



Ở trước mặt bọn trẻ, cô không thể nói ra mấy lời Vu Khanh đã nói được.



“Kỳ Kỳ, cậu xem, cô muốn nhảy, lại không dám nhảy, có phải đầu óc có bệnh bệnh không vậy?”Sở Phi Dương ở một bên nói.



Lam Hân cong môi cười cười, trẻ con thấy gì nói đó, thật chân thật.
















“Mẹ, đây là Lục Hạo Khải ở tập đoàn Lục Trăn sao?”



Lam Tử Tuấn bỗng nhiên chỉ vào Lục Hạo Khải hỏi.



“ÙP Lam Hân gật đầu, thấy Tần Ninh Trăn cùng Lục Dật Kha cũng xuất hiện tại hiện trường trực tiếp, rất nhiều phóng viên giơ micro đặt câu hỏi, nhưng Lục Dật Kha cùng Tần Ninh Trăn đều không trả lời.



Lam Tử Tuần lại hỏi: “Mẹ, hai người này là ai2”



Lam Hân thất kỳ lạ nhìn con trai, cười nói: “Tiểu Tuần, đây là chủ tịch và phu nhân tập đoàn Lục Trăn.”



Cho dù đáy lòng cô vẫn oán hận hai người này, nhưng ở trước mặt con trẻ, cô cũng không biểu lộ ra.



“Ò!”Lam Tử Tuần nheo mắt.



“Mẹ, Chú Lục, con về phòng trước.”



Lam Hân: “Tiểu Tuấn, lát nữa tự giác xuống, đừng để bà phải lên gọi.”



Lam Tử Tuấn mím môi cười, “Mẹ, con biết, lát nữa sẽ giúp bà dọn bát đũa.



Ông trở về, con sẽ đi xuống.”



Lam Hân: “Ừ, Tiểu Tuấn rất nghe lời.”Lam Hân ngón tay cái lên.



Ý cười trên mặt Lam Tử Tuấn dần dần mở rộng, bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi chạy lên lầu.



Lục Hạo Thành cũng nheo mắt nhìn theo Lam Tử Tuần, tên nhóc này, có mờ ám.
















Mộ Thanh từ phòng bếp đi tới, “A Thành, Lam Lam, các con đã trở lại.”



Lam Hân xoay người, cười cười, “Mẹ.”



“Mẹ.”Lục Hạo Thành cũng kêu một tiếng.



“Xem tin tức gì vậy?”Mộ Thanh đi qua.



Lam Hân cùng Lục Hạo Thành sắc mặt đều thay đổi, biết chuyện quá khứ của Mộ Thanh để bà nhìn thấy cảnh kia chắc tâm trạng sẽ không thoải mái.



Lam Hân xoay người đi qua “Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm nhé, cha cũng sắp trở lại.”



Mộ Thanh lau tay trên tạp dề, giọng từ ái, “Lam Lam, không cần, con đi làm cả ngày cũng mệt chết đi.



Đồ ăn mẹ đã chuẩn bị rồi, chờ cha con về sẽ xào rau, con đi thay quần áo đi thôi.”



Lam Hân cười t gật đầu, vừa đúng lúc, Sở Phi Dương cầm lấy điều khiển, chuyển sang kênh phim hoạt hình xem.



Lam Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Mẹ, vậy con đi thay quân áo.”



Lục Hạo Thành cũng nói: “Mẹ, con qua chỗ Tiểu Tuấn.”



Mộ Thanh cười cười: “Đi thôi, đi thôi.”



Hai người chạy lên lầu, Mộ Thanh nhìn theo hai đứa con, vui mừng cười cười, Lam Lam lúc này không hề bài xích A Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK