Anh nhìn Tô Cảnh Minh, điểm một chút, giọng nói,khàn khản: “Cảnh Minh, anh tới rồi.
Tô Cảnh Minh vài bước đi tới trước mặt anh, nặng nê võ lên vai anh, giọng điệu nghẹn ngào: “Lục Hạo Thành, đồ khốn kiếp, rốt cuộc anh cũng trở vê. Chúng tôi đêu cho răng anh…” Tô Cảnh Minh không đem lời còn lại nói ra, chỉ cân anh còn sống, như thê nào cũng được.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, anh ấy đau lòng, anh ấy không dám tưởng tượng, rốt cuộc anh đã trải qua cái gì?
Nhưng, chỉ cần anh sống trên thế giới này, sẽ không trở thành tiệc nuôi trong lòng bọn họ.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đã sông rât đau khổ, Lục Hạo Thành là ai, là người bạn lớn lên cùng bọn họ, là người cùng bọn họ cất cánh lập nghiệp sát vai bên nhau.
Bởi vì có anh, mỗi nhà bọn họ đều có cuộc sống rất tốt, hợp tác với anh chỉ kiếm được không thua thiệt.
Không chỉ là những tình cảm này, quan trọng hơn là bọn họ cùng nhau lớn lên đoạn tình anh em này, đối với ai cũng không bỏ qua.
Lục Hạo Thành khuôn mặt tràn ra một tia ý cười, nhìn thần sắc kích động của anh ấy, cùng với giọng nghẹn ngào, liền biết trong khoảng thời gian này của anh ấy cũng không dễ chịu, “Trong khoảng thời gian này, vật vả các anh rôi. “
Tô Cảnh Minh cười cười, “Chúng tôi vất vả cái gì, Lam Lam mới là vất vả nhất. Các sản phẩm mới bùng nỗ vào mùa hè của Tập đoàn Lục Thị đã tạo ra những thành tựu chưa từng có. “
Ánh mắt Lục Hạo Thành chuyền đến trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Hân trên giường, lòng càng thêm đau đón.
Tô Cảnh Minh nhìn Lam Hân trên giường, còn chưa tỉnh lại, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia khẩn trương: “Lam Lam bị thương nặng không? “
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, “Bác sĩ vừa rồi đi rồi, nói cô ấy bị thương cũng không nặng, chỉ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, không biệt khi não có thẻ tỉnh lại. “Anh có chút lo lắng, cô nhìn thấy mình là ảo giác, lần này ngủ say, sẽ ngủ lâu hơn.
Tô Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần vết thương không nặng là tốt rôi, cô ây đã chịu rât nhiêu khổ sở, không thể bị thương được. “
Lục Hạo Thành khẽ mím môi, thu liễm đôi mắt nhìn Lam Hân, đều là lỗi của anh.
Ánh mắt anh đột nhiên rùng mình, giọng nói trầm thắp quả đạm: “Lâm Dã có tới không? “
Tô Cảnh Minh: “có, cậu ấy và A _ Nghiêu hội hợp, hiện tại đang điêu tOT “Ừm!” Lục Hạo Thành gật đầu.
Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua An Kha một bên không nói lời nào, nói: “cô về trước đi, Lam Lam tỉnh lại cô hãng tới đây. “
Lục Hạo Thành lúc này mới phát hiện, trong phòng bệnh còn có người khác.
“Cô ä ấy là ai2” Giọng điệu đạm mạc của shÌ sắc mặt cũng rất kém.
An Kha lập tức tự giới thiệu: “Tôi là người đụng phải Lam Lam, người nhà tôi nâu một ít cháo, anh, anh vất vả cả đêm, uông chút cháo đi. ` Lục Hạo Thành lúc này mới chính mắt nhìn An Kha, tối hôm qua quá sốt ruột, cũng không chú ý đến người đụng phải Lam Lam là ai.
“Gô về trước đi.” Lục Hạo Thành lạnh lùng nói.
An Kha nói: “Tôi đặt cháo lên bàn, mang theo rât nhiêu, các người ăn một chút, tôi… Tôi ở bên ngoài chờ Lam Lam tỉnh lại. “
An Kha nói xong, đặt đồ đạc trong tay lên bàn, lập tức xoay người rời đi.
Cô cảm thấy rằng phòng bệnh này là địa ngục.
Trên người người đàn ông này tản mát ra khí tức, thật đáng sợ.
Cô chạy trốn khỏi phòng bệnh.