Lam Hân nín khóc mỉm cười: “Miệng anh hôm nay quét mật hay sao vậy?”
Anh là người cao ngạo cỡ nào, chưa bao giờ trở nên ninh bợ.
Không phải có một câu thế này sao?
Thà rằng nở nụ cười từ bỏ, còn hơn có được mà mặt đầy nước mắt.
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, em chính là mật của anh.”
Lam Hân: “Người này là anh tự tìm .”
Lục Hạo Thành: “Lam Lam, cho dù là anh tự tìm , nhưng tìm được rồi, anh là cam tâm tình nguyện .”
Lam Hân: “Em bây giờ vẫn còn tức giận, ít chọc em đi.”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, đáy lòng mừng thầm, cô có thể nói như vậy thì cơn tức chắc đã tan một nửa “Bà xã, cám ơn em!”
Anh cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Thật là một ngày hạnh phúc, cô đã trở thành vợ của anh.
Lam Hân: “Cám ơn cái gì?”
Lục Hạo Thành: “Cám ơn em yêu anh, không có em, thời gian của anh sẽ trôi qua chậm chạp, nhưng có em, toàn bộ người thế giới đều ngẳắng đầu nhìn ánh trăng, trong mắt chỉ có em.”
Lam Hân: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Lục Hạo Thành cười khẽ: “Bà xã, là mật ngọt.”
Lam Hân không nói lời nào, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ : “Chúng ta chờ một chút rồi đón máy đứa Tiểu Tuấn cùng nhau trở về, anh báo với lái xe Vương để anh ấy không cần qua đây .”
“Được!”
Lục Hạo Thành thấy cô bớt giận, mỉm cười, gọi cho lái xe Vương.
Mà bên kia, Tần Hoài vừa mới về đến nhà, đã nhịn không được gọi cho Tần Ninh Trăn.
Tần Ninh Trăn vẫn chưa thể đến công ty đi làm, lần nãy bà ta nhõng nhẽo mai, vẫn không có tác dụng, Lục Dật Kha đã quyết tâm không để bà ta quay về công ty, nhiều ngày.
qua, bà ta càng ngày càng sốt ruột.
Đang buồn bực ở phòng khách, bỗng nhiên điện thoại vang lên, vừa thấy là cháu mình gọi, thoáng nhìn qua thư phòng, Lục Dật Kha hôm nay còn chưa đến công ty, bà ta đứng dậy hướng về phía phòng mình.
Vừa đi vừa tiếp điện thoại, “Alo, A Hoài, làm sao vậy?”
Tần Hoài: “Cô, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện.”
Tần Ninh Trăn: “Chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?”
Lúc Tần Ninh Trăn nói ra những lời này , Lục Dật Kha vừa vặn từ thư phòng đi ra, nghe vậy thì nhíu mi, đi theo Tần Ninh Trăn.
Tần Hoài: “Cô còn nhớ rõ chuyện bảy năm trước không?”
Tần Ninh Trăn nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì bảy năm trước, cháu ăn no không có việc gì làm sao?Nhớ lại chuyện cũ?”
Tần Hoài: “Không phải, cô ơi, cháu đâu dám lôi chuyện cũ, ý cháu là chuyện bảy năm cô hãm hại Lục Hạo Thành, cô còn nhớ rõ không?”
Tần Ninh Trăn đi vào phòng, ngồi trên giường.
Cánh cửa phía sau bởi vì nghe đến Lục Hạo Thành nên không có đóng cửa.
Mà Lục Dật Kha dừng chân, đứng ở ngoài cửa.
Tần Ninh Trăn vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện bảy năm trước và Lục Hạo Thành có chuyện gì?
Chuyện xảy ra bảy năm trước không giải quyết được gì, các người không phải cũng không chụp được ảnh Lục Hạo Thành ở khách sạn sao?
Hiện tại còn lôi lại chuyện cũ.
Cái đuôi của Lục Hạo Thành néu dễ nắm như vậy, nó hiện tại đã sớm chết máy chục lần rồi.”
Tần Hoài: “Bác, bảy năm trước nhất định xảy ra sai lầm sai lầm, con của Lam Hân là con Lục Hạo Thành. .”