Lục Tư Tư nắm chặt tay Mộc Tử Hoành, cảm giác nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng lạnh, lòng cô cũng dần trầm xuống.
Tô Thần nói: “Tiểu thư, tình huống khẩn cấp, chúng tôi phải lập tức phẫu thuật.”
“Vâng, bác sĩ nhờ cả vào anh.”
Lục Tư Tư ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô Thần.
“Bác sĩ, cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng để anh ấy xảy ra chuyện.”
Nhạc Cần Nghiên lôi kéo tay Tô Thần, bàn tay cô lạnh lẽo, Tô Thần nhìn cô an ủi: “Tiểu thư, cô hãy thả lỏng một chút, tình huống khẩn cấp sẽ có thể xảy ra chuyện. Nhưng ưu tiên bây giờ là làm phẫu thuật đã.”
Nhạc Cần Nghiên vội buông tay anh ta ra.
Mộc Tử Hoành bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mọi người đều lo lắng chờ đợi ở ngoài.
Lam Hân gọi cho Lục Hạo Thành liên tục mấy cuộc điện thoại, đều không bắt máy.
Lôi Lăng ở một bên nhìn thấy liền nói: “Quản lý Lam, không cần gọi nữa, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, tất cả di động đều để chế độ im lặng.”
Lam Hân nhìn thoáng qua anh ta, gật gật đầu.
Ánh mắt Nhạc Cẩn Nghiên dại ra, chỉ biết tựa vào người cô.
Lục Tư Tư co người ngồi trên ghế, ôm chặt lấy bản thân, Tần Ninh Trăn, con mụ khốn kiếp, Lục Tư Tư tôi có thành quỷ cũng không tha cho bà đâu.
Đáy lòng Lục Tư Tư đem Tần Ninh Trăn mắng hàng chục lần.
Lôi Lăng thấy cô đi chân trần, ngồi co ro, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, liền xoay người xuống tầng.
“Lam Lam, làm sao bây giờ? Mộc Tử Hoành phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Cần Nghiên rơi nước mắt hỏi, mọi người đều nói, lúc đã hoàn toàn tin tưởng một người không phải là người trong cuộc đời mình, thì đó là định mệnh đã sắp đặt.
Lời nói trước khi Mộc Tử Hoành hôn mê đều văng vẳng bên tai cô.
Anh nói, anh không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng gặp được cô, anh đã tin tưởng.
Lam Hân nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cô, an ủi : “Nghiên Nghiên, anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy quan tâm cậu như vậy, còn muốn kết hôn với cậu nữa, chắc hẳn sẽ không có việc gì.”
“Đúng đúng! Không có việc gì, lúc ngất xỉu anh ấy còn nói yêu tôi, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nhạc Cần Nghiên nức nở nói.
Lục Tư Tư nhìn Lam Hân, :”Lam Lam, đưa di động của em cho chị mượn một chút, điện thoại của chị không biết đã ở nơi nào.”
“Vâng!” Lam Hân đem điện thoại đưa cho cô.
Lục Tư Tư gọi cho Lục Dật Kha.
“Alol”
Giọng đối phương có chút lãnh đạm.
Lục Tư Tư lạnh lùng cười, “Là tôi, Lục chủ tịch.”
“Đừng gọi tên tôi, vừa nghe đã thấy ghê tởm. Con gái cưng của Lục Dật Kha ông, cũng thấp hèn như mẹ cô ta vậy, lại dám chuốc thuốc cho Tử Hoành, làm nhục bạn tôi, con mụ Tần Ninh Trăn súc sinh kia, có thể làm ra loại chuyện heo chó không bằng, ha ha. .. cả nhà các người đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi nói cho ông biết, thời khắc Lục Tư Tư trả thù, giờ đã bắt đầu rồi. A Hoành là ai, mấy năm nay con trai ông đau đớn thống khổ đều là A Hoành tới bầu bạn, nếu A Hoành có việc gì, tôi cam đoan, nhất định sẽ giết Lục Tư Tư không biết xấu hỗ kia.”
Lục Tư Tư phẫn nộ nói xong, cúp điện thoại.
Cô trả điện thoại cho Lam Hân, đáy lòng thoải mái một ít, chỉ là vẫn đau đớn, thấp giọng nói: “Lam Lam, gọi cho A Thành, bảo nó lấy được camera của khách sạn càng sớm càng tốt.
Nhất định phải gọi được điện thoại cho nó.”