Lam Hân nhẹ gật đâu: “Anh, em tin anh mà, nhưng anh thử nhớ lại kĩ đi, anh có từng đắc tội với người nào không?”
Có Ức Sâm khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Tại thời điểm bị bắt, anh cũng đã nghĩ qua, nhưng anh thật sự không có đắc tội với bắt cứ ai, anh đối với người. khác luôn rất hào phóng. Hơn nữa, ở phương diện tình cảm, anh không hê đác tội với phụ nữ.”
Lưu Hạo Thành nói: “Anh hãy nghe theo lời của luật sư, chúng tôi ở bên này sẽ nhanh chóng tra rõ chân tướng của sự việc.”
“Được!”
Sắc mặt Cố Ức Sầm nghiêm túc, gật đầu nhẹ.
“Đúng rồi, A Thành, anh cũng không có chạm qua cái gọi là chứng cứ kịa, vì thế bên trên chứng cứ không thể có vân tay của anh.”
Lục Hạo Thành: “…” Thật may, lần này hăn ta cũng không quá ngu ngôc.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói chuyện cho với luật sư.”
“Ừm! Hai người quay về đi, nơi này thực sự cũng không phải chỗ tốt lành giả Có Ức Sầm nói xong, tự mình quay lại phòng giam.
Lục Hạo Thành cùng Lam Hân nhìn thầy hắn kéo cửa sắt ra rồi đi vào.
Đáy lòng Lam Hân cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi hai người đi ra, lên xe, Lam Hân có một phỏng đoán lón mật: “Có phải chuyện này là do Cố An An gây ra không nhỉ?”
Ngoại trừ Cố An An, cô nghĩ không ra một người nào nữa.
Chỉ có Có, Gia xảy ra chuyện, cô ta mới có thể thừa nước đục thả câu.
Mà đối với tính cách của anh trai, Có An An năm rõ như lòng bàn tay.
Lục Hạo Thành nhìn cô, anh mắt thâm thúy: “Lam Lam, anh cũng có ý nghĩ nhữ: vậy, nhưng tiếc là không S chứng cứ, không thê chứng minh được điều gì. Chúng ta đên công ty trước, Cảnh Nghiêu cùng Tiêu Tuân đều đang ở công ty.”
“Được.” Lam Hân lên tiếng.
Lục Hạo Thành đưa Lam Hân tới công ty.
Tầng hai mươi lăm, Âu Cảnh Nghiêu đang ở trong văn phòng.
Tiểu Tuần đang ngồi bên bàn máy: tính bên cạnh, nhìn thấy hai người bọn họ bước vào.
Tiểu Tuần khó khăn lắm mới gặp được bọn họ, cười tươi: “Bó, mẹ, hai người về rồi.”
Lam Hân nhìn vào gương mặt tuân tú của con trai, vùng trán giữa hai hàng lông mày trỏ nên mềm mại: “Tiểu Tuân, Âu thư ký, hai người vất vả rồi.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy ai người họ yêu nhau mà mỉm cười. Tình yêu trặc trỏ khiên con người ta chết đi sống lại, tình yêu đẹp sẽ lại khiến cho người ta trở lên tôt đẹp hơn, Lục Hạo Thành không chỉ có một tình yêu đẹp, mà còn có cả một sự nghiệp thăng tiền không ngừng.
“Hai người đang đi chơi vui vẻ, đột nhiên bị gọi trở vê, không cảm thấy tức giận sao?” Âu Cảnh Nghiêu hững hờ mở miệng.
Đối với lần du lịch này, Lục Hạo Thành tự tay chuẩn bị tất cả, toàn tâm đối với Lam Hân, xem thực đơn, học nâu ăn. Những việc như thế này từ trước đến giờ chưa hề có.
Lục Hạo Thành nói: “Đúng là có chút không được vui, nhưng đó là anh VỢ, của tôi, cũng không thê không quản.”