Lam Hân cười nói: “Giai Kỳ, mọi chuyện thành ra như vậy, tôi cũng không đoán trước được, nhưng trước đó tôi đã nghĩ tới, mặc kệ cha mẹ vì nguyên nhân bỏ mặc tôi, cũng không trách bọn họ, dù sao hai người đã cho tôi sinh mệnh, cho nên, tôi cũng không tức giận, mà đã nhận lại họ.”
Trầm Giai Kỳ cũng cười cười, “Lam Lam, làm đúng lắm, con người còn sống, phải biết cảm ơn, mặc kệ cha mẹ đã làm những gì? Dù sao họ đã chúng ta sinh mệnh.”
Lam Hân nhìn thấy cô nói tránh, nhẹ nhàng kéo tay cô, nói: “Giai Kỳ, anh hai tôi vẫn chưa quên được cậu, khoảng thời gian trước có tìm đến tôi, rất muốn gặp cậu một lần. …… ` “Lam Lam.” Trầm Giai Kỳ vội ngắt lời cô “Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng chuyện giữa tôi và anh cậu, cứ như vậy đi, cũng xin cậu giữ bí mật, đừng nói cho Ức Lâm, tôi ở đây chờ lúc sinh xong đứa nhỏ sẽ tìm phòng ở.”
Lam Hân vừa nghe cô rõ ràng từ bỏ, cũng biết việc này cần từ từ, Giai Kỳ thật vất vả mới vượt qua được đau khổ.
Quên cũng cần dũng khí, và yêu, cần càng nhiều dũng khí.
Trầm Giai Kỳ trầm mặc, cô cúi đầu, khi thực sự yêu một người, sẽ hiểu rõ được nhung nhớ là thế nào, những đêm dài vu vơ đều không thể khống chế nhớ thương người đó.
Cô biết trong lòng Ức Lâm còn có cô, nhưng lòng cô đã không còn nhiệt huyết ban đầu.
Cô vẫn không quên được Ức Lâm, dù sao đó cũng là mối tình sâu sắc của mình.Cô cũng không thể quên đi mối tình này một cách dễ dàng được.
Từng có người nói, sẽ bên cô suốt chặng đường dài, nhưng lúc quanh qua ngõ nhỏ đã không thấy bóng dáng, bỗng nhiên quay đầu, chỉ có nước mắt che phủ.
Lam Hân cười nói: “Giai Kỳ, đứa nhỏ của cậu chính là cháu tôi, chuyện tìm phòng ở cũng không vội, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, thì hãy chuyển ra ngoài.”
Lam Hân nhìn cô, mỉm cười: “Nhưng mà Giai Kỳ, chuyện cậu và anh hai, hy vọng cậu cân nhắc một chút, dù sao, hai người đều yêu nhau.”
Trầm Giai Kỳ cười khổ nói: “Lam Lam, chuyện cậu nói, tôi sẽ cân nhắc, nhưng tình yêu là thứ dằn vặt con người, gặp được người mình thích đã khó, mà yêu thượng một người, lại càng khó, nhưng tình yêu chân thành thì không hồi hận.”
Cô có yêu, nên luyến tiếc đứa trẻ trong bụng, thầm nghĩ sẽ sinh con ra.
Lam Hân chưa từng yêu đương, cười nói: “Giai Kỳ, tôi chưa yêu bao giờ, có lẽ thế giới này thật sự có tình yêu có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm, rung động đến tâm can, tình yêu vĩnh cửu. Nhưng Giai Kỳ, tôi vẫn hy vọng cậu và anh hai ở bên nhau. Trong khoảng thời gian cậu cân nhắc này, tôi sẽ không nói cho anh tôi biết, cậu yên tâm.”
Trầm Giai Kỳ cảm kích cười, “Lam Lam, cám ơn cậu, cậu thật tốt!”
SIaandi5 se cử ” Lam Hân cười cười, “Giai Kỳ, nghe được những lời này, tôi bỗng nhiên cảm giác bản thân thật vĩ đại.”
“Cậu thật sự thật vĩ đại, hơn nữa còn rất dũng cảm.”.
Lam Hân cười đứng dậy, “Giai Kỳ, nếu còn tiếp tục khen, đuôi của tôi liền hướng lên trời mất, cậu nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.
“Được!” Trầm Giai Kỳ cười gật gật đầu.
Lam Hân xoay người rời đi, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Hạo Thành đang xử lý văn kiện trong phòng, nhưng lỗ tai vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Anh đã xử lý xong công việc rồi, nhưng Lam Hân vẫn chưa đi lên.
Anh liền ngồi trước ghế phía ngoài để chờ.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua chung quanh, rất gần, bóng đêm hòa tan tiếng ồn ào náo động.
Hiện giờ tâm trạng bình thản, không giống lúc trước lo được lo mắt, đủ loại biến động, tình huống tréo ngoe, bởi vì người anh chờ đợi đã xuất hiện, dù có bị thương tổn, cũng được chữa khỏi, biến cố như dần cách xa anh, quãng đời còn lại, chỉ có hạnh phúc.
Lam Hân ôm sách quay lên tầng, chỉ thấy trên ban công có dáng người mờ ảo.
Người đàn ông mặc đồ ngủ trắng, tay áo vén hờ, khuôn mặt đẹp trai bình thản, nhìn vào bóng đêm xa xa, không biết đang suy tư cái gì, đôi mắt đen kia lúc ở một mình, luôn thâm trầm như biển, không có một tia ánh sáng.
Từ khi biết người Lục Hạo Thành vẫn chờ chính là mình, mỗi lần Lam Hân nhìn thấy Lục Hạo Thành, tâm trạng đều rất phức tạp.
Giống như nghe được tiếng bước chân của cô, ánh mắt người kia nhanh chóng di chuyển, con ngươi thâm thúy, trở nên ôn nhu như nước, như chứa cả bầu trời đầy sao.
“Lam Lam, sao em xuống dưới lâu như vậy?” Giọng anh như đứa nhóc bị bỏ rơi, tràn ngập bất mãn.
Lam Hân sự thay đổi nhanh chóng như vậy, cảm xúc phức tạp lướt qua.
Trong đầu, bỗng nhiên hiện hình ảnh trước kia của Lục Hạo Thành, lúc đó Lục Hạo Thành đã biết cô là Cố Ức Lam, anh làm tất cả, đều là vì cô.
Lam Hân nhìn vào mắt anh, có gì đó đột nhiên dâng trao_, rất nhanh lại bị cô ép xuống.
Cô bước tới đối diện anh rồi ngồi xuống, giọng nói có chút trầm: “Tôi cùng Giai Kỳ trò chuyện một chút về chuyện của cô ấy và anh hai, nhưng bây giờ Giai Kỳ vẫn không muốn đối mặt.
Tôi chưa từng yêu đương, cũng không hiểu suy nghĩ của Giai Kỳ, chỉ có thể chờ cô ấy nghĩ thông suốt.”
Lục Hạo Thành nghe đến câu chưa từng yêu đương, khóe miệng hơi nhéch lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.
“Lam Lam, chuyện tình cảm không thể ép buộc, hai người anh tình tôi nguyện, yêu thương lẫn nhau mới có thể hạnh phúc.”
Giọng anh thản nhiên, lại mang theo một tia chờ mong.
Lam Hân lằng lặng nhìn anh, rất gần, họ ngồi đối mặt nhau, không khí có chút kỳ lạ lan tràn, cô hơi cúi đầu: “Nhưng mà hai người họ đều yêu thương nhau, vì mẹ tôi phản đối mà phải chia tay, cho nên tôi cảm thấy bọn họ còn có cơ hội. Hơn nữa, đứa trẻ vẫn nên có cha.”
Đứa con của mình bị người ta nói là tạp chủng, đau đến thế nào chứ.
Lục Hạo Thành biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, anh nói: “Lam Lam, từ từ sẽ đến, em không cần sốt ruột, có duyên, bắt cứ lúc nào, cũng sẽ được bên nhau.”
Lam Hân khẽ gật đầu, đúng vậy.
“Lục Hạo Thành, trở về nghỉ ngơi đi!”
Lục Hạo Thành lại ngồi bất động, nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt vẫn ôn nhuận như gió: “Lam Lam, ban ngày ngủ đủ, hiện tại ngủ không được.”
Lam HâN? oi Ẳ Cô hiện tại cũng ngủ không được.
“Vậy trở về phòng đọc sách đi!” Lam Hân nói xong, liền đi về phòng mình.
Lục Hạo Thành cong môi cười, sau đó đứng dậy đi theo cô..
Lam Hân mở cửa định đi vào, thấy Lục Hạo Thành đang đi theo, còn không chờ cô mở miệng, Lục Hạo Thành không mời mà vào.
Tình huống gì đây?
Không phải bảo anh trở về phòng đọc sách sao?