“Vậy thì chúng ta… ”.
“Chúng ta thì không như vậy. Chúng ta sẽ đi hẹn hò, chúng ta chỉ mới lĩnh chứng. Anh đã không tổ chức cho em một buổi cầu hôn thật lãng mạn. Cho nên, những ngày tháng sau này, anh sẽ bù đặp cho em.
Nhưng mà, em cũng phải bù đắp cho anh, em đã rời khỏi anh, gân hai mươi năm rôi.”
Lục Hạo Thành cười ngắt lời cô, cầm lầy chiếc thảm bên cạnh đang đắp lên đủi của cô đặt xuống, sau đó đầy cô ra ngoài.
Lam Hân không còn lời nào đề nói, đối với người đàn ông này, anh luôn khiến cho cô cảm thầy cảm động.
Vừa mới tới cửa, liền bắt gặp Âu Cảnh Dương đang tiên tới.
Lục Hạo Thành nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Sao anh vẫn chưa tan làm vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu: “…” Đây là Lục Hạo Thành sao?
Trước đây, Lục Hạo Thành rât nghiêm túc đối với công việc. Còn hiện tại, Lục Hạo Thành đối với công việc quả thực như một trò đùa vậy.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua hai người: “Được. Vậy chúng ta đi thôi!”
Lục Hạo Thành lại đầy Lam Hân đi vào phòng làm việc: “Nhìn thấy vẻ mặt của anh, chắc là có việc gì đó quan trọng. Trước tiên, nói xong đã rôi mới đi.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy hành động của anh, hơi sững sờ: “Hai người nhất định phải nghe chuyện này sao?”
Lục Hạo Thành nề mặt nhìn anh ta: “Trước tiên anh cứ nói thử xem là chuyện gì?”
Au Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua Lam Hân, rôi mới nói: “Là chuyện của nhà họ Cố. Khi tôi theo dõi cổ phiếu của Cố Gia, phát hiện có một khoản lưu động có vấn đề, nhưng lại không nhìn ra được là chỗ nào có vân đê.
Anh gọi điện qhoại cho ỨCc Lâm di, bảo anh ta cần thận một chút.”
Lục Hạo Thành nghe xong câu này, gương mặt tuần tú tràn đầy nghỉ hoặc: “Anh ta vừa mới xảy ra chuyện, liền có người mang tiền chuyên đi. Từ đầu đến cuối, chắc chăn đây không phải là một sự trùng hợp.”
Âu Cảnh Nghiêu cũng tán thành, nhẹ gật đầu: “Cái này quả thực không phải là sự trùng hợp, tôi sẽ nhanh chóng ‹ điều tra ra địa chỉ càng sớm càng tốt. Hiện tại, số tiền bị chuyên đi không lớn lắm, Có Ức Lâm ở bên đây sẽ không phát hiện ra. Nhưng nêu đứng ở phía sau, không nhất định là như thế.”
Lục Hạo Thành trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhắc nhở Ức Lâm.”
“ỪmI”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn sang hai người một chút: “Chúc hai người hẹn hò vui vẻi”
Mặt Lam Hân nhất thời đỏ lên, làm sao anh ta biết được hai người đang chuẩn bị đi hẹn hò.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lam Hân, cong môi cười. Một cảm xúc khắc cốt ghi tâm ở trong lòng đang dần dần phai nhạt, hay là, nó đang dần dần được cất giữ vào một góc nào đó ở đáy lòng.
Cô gái báu vật ở trong mắt của anh ta, cuôi cùng thì, đứng trước mặt cô, anh ta cũng không còn cảm thây rộn ràng nữa.
Anh ta cười cười, quay người đi ra ngoài. Lam Hân cảm nhận trong ánh mắt của anh ta có chút kỳ quái.
Lục Hạo Thành lại nhíu mày, bây giờ mới buông được sao?
Đáy mắt anh hiện lên ý cười, bộ dạng này, mới đúng là anh em tốt của anh.