Giọng nói của Cố Ức Lâm lại vang lên, “Về cổ phần công ty của Bùi Dao Tỉnh, đã hoàn toàn bị Cố An An đánh cấp được.
Cô ta thừa dịp Bùi Dao Tinh xử lý việc ly hôn, tâm trạng không tốt, không có tâm tư xem văn kiện.
Có An An liền lợi dụng lúc bà ta sơ ý, đề đối phương ký tên vào bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Cổ phần công ty của Bùi Dao Tinh đã rơi vào trong ty Cô An An theo cách này.”
Có Ức Lâm càng nói càng phẫn nộ, nhà họ Cố sao lại có thể nuôi dưỡng ra loại người ác độc đến vậy chứ.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Không chỉ có như vậy, năm phần trăm cổ phần công ty của bà nội Có cũng đã được chuyển nhượng cho cô ta.
Lâm Dã đã tìm được người làm thủ tục chuyên nhượng kia.”
“Cho nên, chuyện tai nạn xảy ra với bà, là do cô ta làm..”
Giọng nói phẫn nộ cao vút của Lam Hân giống như đột ngột vọt lên từ dưới mặt đất.
Đã nhìn quen với dáng vẻ dịu ‘ dàng ôn nhu của cô, lúc này thấy cô phần nộ đến như vậy, Cô Ức Lâm củng Âu Cảnh Nghiêu trong khoảng thời gian ngắn có chút không phản ứng kịp.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu, nhìn thấy Lam Hân phẫn nộ, đáy lòng cũng thây đau đớn, phía sau vẻ ngoài kiên cường của cô, là nỗi đau thâm ruột gan: “Lam Lạm, tuy răng có tìm được chứng cớ biết được cổ phần công ty đã chuyển về dưới danh nghĩa của cô tâ Nhưng không có nghĩa là cũng chứng minh được chuyện xảy ra tai nạn là do cô ta làm.
Chỉ có thể nói chuyện này cô ta có đứng sau sai khiến, nhưng chúng ta vẫn còn cần những bằng chứng liên quan.
Lâm Dã và những người khác đều đang làm công tác tư tưởng thầm vấn bà thím của cô ta, chỉ cân bên kia có lộ ra tin tức gì, chuyện này cũng có thể giải quyết một cách triệt đề.”
Lam Hân dùng siết chặt lấy bàn làm việc, cô hỏi: “Bà thím của cô ta hiện tại đang ở nơi nào?
Tôi sẽ qua đó.”
“Tiểu Ức, em không thể liều lĩnh như vậy được, chuyện này cứ đề cho mây người Cảnh Nghiêu làm là được, hiện tại sức khỏe của em còn chưa tốt, chăm sóc cho thân thê thật tốt mới là điều quan trọng nhất.”
Cố Ức Lâm lo lắng nhìn cô.
Hiện tại Tiểu Ức mới là người khiến bọn họ lo lắng nhất.
Lạm Hân trầm mặc không nói lời nào, nếu không tìm kiếm thêm việc gì đó để làm, cô sợ bản thân mình sẽ suy sụp, sẽ phát điên mắt thôi.
Ba người bọn họ đã nói chuyện một hồi lâu, sau khi vạch ra được tất cả các phương án thích hợp, Cố Ức Lâm mới đứng dậy rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không an ủi Lam Hân lời nào, anh biết cô không cân, nói thêm nữa, sẽ chỉ khiên cho đáy lòng cô càng thêm khó chịu.
Lam Hân. lẳng lặng. ngồi một lát, nhìn chằm chằm ‘ vào màn hình máy tính, trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Lục Hạo Thành như cũ.
“Bà xã, anh yêu em, chờ anh trở lại, chúng ta lại cùng nhau tan ca về nhà.”
Những lời nói này, không biết đã vang lên bên tai cô từ lúc nào.
Đúng lúc đó thì tiếng chuông di động vang lên, cô có chút chậm chạp dời sự chú ý qua chiếc điện thoại.
Cúi đầu nhìn thoáng qua số điện thoại, là Cố An An gọi tới.
Đôi mắt cô đột nhiên trầm xuống, trở nên sắc lạnh như băng, giơ tay qua bặt lấy điện thoại, tay siêt chặt một hồi mới ân xuống nút nhận cuộc gọi.
“Alot”
Giọng cô lúc này thật trầm tháp.