Văn Kỳ sửng sốt, e ngại nhìn người đàn ông trước mặt đang nồi giận.
Ở thời điểm đó, cô ta thật sự rất ghen t¡ Nhạc Cần Hi đối tốt với Lam Hân, Nhạc Cần Hi hận không thê đem tất cả những thứ tốt đẹp cho cô, cô ta càng ghen tị, cô có thể thay đổi được cả cuộc đời của Nhạc Cần Hi.
“Thật xin lỗi, lúc đó tôi thật sự không hiểu chuyện, thầm nghĩ bản thân mình không chiếm được, cũng sẽ không. đề cho người khác có được, mới có thể mang đên cho Lam Hân tiểu thư nhiều tồn thương đến vậy.
Tôi sẽ mang theo sự áy náy suốt cuộc đời, vĩnh viên sẽ không quên những việc tổn thương tôi đã làm với GÓNU Văn Kỳ nhìn thấy Lam Hân đang đau đón kịch liệt, dáng vẻ đầy sợ hãi thống khổ, đáy lòng cô ta cũng tràn đây tự trách.
Buổi tối hôm đó lúc cô ta rời đi, cô có đến gặp Lam Hân thấy cô dường như đã bình thường trở lại, cô ta cũng rời đi mà không suy nghĩ dì nhiêu.
Vừa đi, đã là bốn năm, cô ta nghĩ đến chuyện này sẽ bị Cần Hi quên lãng đi, tuy nhiên, Cần Hi vẫn nhớ rõ rành mạch, như cũ ngược lại còn càng hận cô ta hơn.
Lục Hạo Thành lúc này không kịp truy cứu trách nhiệm, anh nhìn thầy dáng vẻ Lam Hân thất hòn lạc phách, đáy lòng vô cùng đau xót cùng đau đón bàng hoàng, trước kia cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, rốt cuộc là còn Đạp nhiêu chuyện mà anh chưa được biết?
“Lam Lam.”
Lam Hân bỗng nhiên lắc lắc đầu, khó khăn nở một nụ cười đầy miễn GỬOII6) 0 =IiIn f7 không có việc gì.”
Giọng nói khô khốc, có vẻ cứng rắn.
Lục Hạo Thành đau xót, anh đứng dậy, phụ giúp cô rời đi.
“Lam Hân tiểu thư…… n “Văn Kỳ, muốn tha thứ,cho cô, còn cân một chút thời gian.”
Giọng điệu Lam Hân lạnh nhạt, trực tiếp ngắt lời đối phương.
Lục Hạo Thành phụ giúp Lam Hân đi thẳng về phía cửa.
Nhạc Cần Nghiên bát đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy Văn Kỳ thật sự có vẻ ăn năn hồi hận, Lam Lam không tiếp nhận, cô cũng không giúp được cô ta.
“Văn Kỳ, chỉ cân cô thật lòng hôi lỗi, với sự lương thiện của Lam Lam, một ngày nào đỏ sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cô.”
Văn Kỳ nhìn cô, gật gật đâu, “Chị Nghiên Nghiên, em đã biết, trong khoảng thời gian này em sẽ không ròi khỏi đây, nếu Lam Hân đã lập gia đình rồi, tình cảm của em đổi với Cần Hi chị cũng đã biết đến, em nghĩ muôn thử xem.”
Cô ta suy nghĩ bón năm qua, nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ được Nhạc Cần Hi.
Nhạc Cần Nghiên nhìn đối phương, ánh mắt có vài phần đồng tình, lại cảm giác con người át có chỗ đáng ghét cũng như đáng thương.
“Văn Kỳ, cô có biết vì cái gì mà Hi Hi vần luôn không thích cô không?”
Văn Kỳ khẽ lắc đầu, đây cũng chính là vấn đề cô ta muốn biết, cô ta chính là cảm thấy được bản thân không được lương thiện và dịu dàng như Lam Hân.
Nhưng cô ta rất tự tin, vẻ ngoài của bản thân không hề thủa kém gì so với Lam Hân.
Hơn nữa, gia cảnh nhà cô ta cũng rất tốt, so với Nhạc Cần Hi tuyệt đối gọi là môn đăng hộ đối.
Nhạc Cần Nghiên lười biếng dựa lưng vào ghê, hơi nhướng mắt nhìn người trước mặt: “Văn Kỳ, nguyên nhân Hi Hi không thích cô vấn rất đơn giản, không phải bởi vì cô không tốt, cũng không phải bởi vì những thứ khác của cô.
quá khứ.
“Vậy thì cô hãy nỗ lực lên, nếu cô có thể thật sự thay đổi, tôi cũng hi vọng em trai mình sau này có thế tìm được hạnh phúc.”
Nhạc Cần Nghiên đứng dậy.