Là cô ta làm thì đã sao.
Lục Hạo Thành không biết cô ta đã làm điều đó.
Khi cô ta bước vào thang máy, cô ta đột nhiên nói: “Lam Hân, hôm nay cô làm phiền chuyện tốt của tôi, thấy cảnh như vậy mà cô vẫn không đi, cô thực sự không có lòng tự: trọng.”
Lam Hân đang muốn rời đi, bỗng nghe tháy lời này, cô quay đầu nhìn lại, nhìn Lâm Tử Thường quay người nhìn cô, hai tay ôm chặt, khuôn mặt ngông cuồng nhìn cô.
Cô mỉm cười: “Lâm Tử Thường, tôi quên nói với cô một chuyện, văn phòng của Lục tổng có camera giám sát, rốt cuộc là ai không có lòng tự trọng.
Chi bằng chúng ta quay lại cùng nhau xem xem.”
“Cô nói cái gì”
Lâm Tử Thường không thể tin được những gì mình nghe được, Lục Hạo Thành này rốt cuộc là không yên tâm điều gì chứ?
Văn phòng của mình mà còn lắp camera.
Đương nhiên, là tập đoàn Lục Trân, ngoại trừ việc không có camera trong phòng vệ sinh, camera của toàn bộ tòa nhà không có góc chết.
Lam Hân mỉm cười tà mị, ngay lập tức hiểu ra, Lục Hạo Thành không hề phản bội cô.
Cô chính là vì cảm thấy Lâm Tử Thường này không cần liêm sĩ, nên mới đi lên xem xem.
Chỉ là nhìn thấy cảnh kích thích mắt như vậy, cô thực sự không hài lòng.
“Lâm Tử Thường, tôi nghĩ cô đã nghe rất rõ ràng rồi, chút nữa, tôi sẽ thưởng thức một chút.”
Lam Hân nói xong, đi bộ từ từ đến văn phòng với tốc độ bình tĩnh.
Khuôn mặt của Lâm Tử Thường khó coi rời đi, sự xấu hỗ lớn nhất trong cuộc đời cô ta đều xảy ra trên người Lam Hân.
Điều xấu nhất cũng là ở trước mặt Lam Hân.
Lam Hân đi đến cửa, khuôn mặt cố ý giận dữ bước vào, Lục Hạo Thành vẫn đứng bên cửa sổ kính suốt, bên ngoài ánh đèn lắp lánh.
Cảm thấy Lam Hân bước vào, anh mỉm cười và bước đến ghế sofa.
Lam Hân lặng lẽ nhìn anh, giọng điệu mờ nhạt: “Ngồi xuống đi.”
Lục Hạo Thành mím môi và ngồi xuống ngoan ngoãn.
Lục Hạo Thành chỉ gài một nút áo, Lam Hân nhanh chóng mở áo ra, nhìn vào chỗ đỏ và sưng, đáy mắt cô có chút đau đón.
Xé nha đam ra và nhẹ nhàng đắp lên chỗ đỏ.
Lục Hạo Thành nhìn xuống bàn tay trắng của Lam Lam, nha đam đó được đắp lên, cảm giác lạnh và mát mẻ rất thoải mái.
Cảm giác nóng rát đang dần mờ dần.
Sau khi Lam Hân đắp nó lên, thì vứt nha đam trong thùng rác.
“Đợi” Lam Hân nói chưa xong, Lục Hạo Thành nhanh chóng kéo cô vào vòng tay.
Lục Hạo Thành ôm chặt cô, nhắm mắt lại một chút, khuôn mặt hài lòng.
“Lam Lam, cảm ơn em đã tin anh, anh muốn đánh chết bản thân mình khi anh nhìn thấy em khóc.”
Giọng trầm của Lục Hạo Thành đây thất vọng.
Lam Hân thở dài bất lực, sau một lúc, mới nói: “Lục Hạo Thành, lý do em không quay lại để đi rất đơn giản, là vì muốn tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn, không muốn vì một chút hiểu lầm, khiến chúng ta tức giận với nhau, như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ không tốt, vì vậy cho nên em ở’ lại.”
Đúng vậy, ngoài chuyện này ra, Lục Hạo Thành đủ bao dung cô.
So với những gì Lục Hạo Thành đã làm cho cô, thì đây có tính là gì Chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau là tốt nhất cho đối phương.
Lục Hạo Thành từ từ mở mắt, để lại một khoảng cách nào đó, nhìn xuống đôi mắt đỏ của cô, mỉm cười và hỏi: “Lam Lam, cảm ơn em, hôm nay em rất thành công, vốn dĩ, anh muốn thưởng cho em, nhưng thời gian này em quá mệt mỏi, chờ qua vài ngày, nói cho anh biết em thích gì.”
Lam Hân nhìn đôi mắt hy vọng của anh, đột nhiên mỉm cười, người giống như anh, mỗi khi đi dự tiệc sang trọng như thế nào thì có bấy nhiêu sang trọng.
Chỉ bằng thay đổi cách khác, cô nở nụ cười rạng rỡ dưới đáy mắt, nhìn Lục Hạo Thành, nheo mắt nói: “em muốn các nam minh tinh, những người đàn ông đẹp như mây, anh có thể cho em không.”
Lục Hạo Thành nghe xong, ngay lập tức nhìn cô với khuôn mặt trầm mặc, không suy nghĩ gì mà trả lời cô: “Không thẻ, chỉ có thể nhìn anh, anh trông cũng rất đẹp trai.
Miệng của Lam Hân hơi chu ra, anh thực sự tự luyến.
Cô cười: “em nhìn anh mãi rồi, hết cảm giác rồi.”
Lục Hạo Thành bỗng dưng muốn khóc mà không rơi nước mắt, có phải anh đã quá già rồi không Sự quyến rũ giảm xuống rồi sao?
Lục Hạo Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt anh biểu cảm đắc ý, tận đáy lòng chua chát khó chịu, mùi giám nồng nặc, cô bé này thực sự đã chê anh.
Bỗng nhiên anh nhếch môi, nhanh chóng cúi đầu, hôn vào đôi môi đỏ đang mỉm cười của cô, đó là một nụ hôn mạnh mẽ quét hết thảy mọi thứ.
Để Lam Hân cảm nhận sâu sắc cảm giác khi người đàn ông ghen tuông thực sự khủng khiếp như thế nào.
“Hự” Lam Hân cảm thấy như cô sắp đứt hơi, cô không ngừng vùng vẫy.
Lục Hạo Thành chỉ miễn cưỡng buông tay cô, sự tích lũy tình yêu này, lúc này vẫn chưa hài lòng.
Cái nhìn đầy mê mụi của Lục Hạo Thành về cô, sâu thẳm như biển bỗng như một vòng xoáy hấp dẫn.
“Lam Lam, có cảm giác chưa”
Một giọng nói trầm dễ nghe, quyền rũ lòng người.
Lam Hân nhìn anh với khuôn mặt đỏ, khinh thường cách anh mang lại cảm giác tồn tại đó.
Những người khác đều thể hiện bằng sức mạnh, còn anh cứ phải sử dụng giá trị của khuôn mặt để chinh phục cô, điều này khiến sự hấp dẫn của bản thân bị trừ điểm đó.
Cô thích những người đàn ông có năng lực và có nhan sắc, nhưng Lục Hạo Thành này dường như phủ hợp với điều kiện đó.
Lam Hân mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn anh nở một nụ cười, như thể đầy sao: “Có cảm giác, đặc biệt có cảm giác.”
“Em đó.”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng chạm vào mũi cô, Lục Hạo Thành cúi xuống, muốn lần nữa khóa chặt đôi môi màu hồng của cô, nhưng điện thoại di động của Lam Hân bỗng dưng reo lên.
Lục Hạo Thành nhìn thấy chiếc điện thoại di động chướng mắt, bỗng nhiên cảm tháy sao yêu lại khó khăn đến thế Lam Hân nhìn vào điện thoại là con gái gọi đến, chợt nhớ ra chuyện mình phải trở về để nấu ăn, cô trả lời điện thoại một cách áy náy.
“Alo cục cưng.”
Lam Hân nhẹ nhàng gọi một tiếng, bản thân sắp phục mình rồi.
Kỳ Kỳ: “Mẹ, không phải mẹ nói sẽ quay về nâu bữa tối cho bọn con sao?
Bây giờ mẹ đang ở đâu?”
Lam Hân: “Kỳ Kỳ, mẹ vẫn còn trong công ty.”
Kỳ Kỳ: “Con biết ngay là như vậy, mẹ tốt có thị lực, đưa chúng tôi đến hàng lớn của dì Thẳm để ăn ngon, và vì vậy bạn quay trở lại để làm cho chúng tôi, chúng tôi chỉ sợ ngay cả đêm không thể ăn.
Em yêu, anh xin lỗi, mẹ sẽ làm những gì cô ấy đã hứa với em lân sau.
Lan Tân thường không lừa dối đứa trẻ, hứa với con những điều sẽ có gắng làm.
“Mẹ, con biết mẹ bận, con cũng không trách gì, nhưng mẹ đã ăn cơm chưa?”
Lam Hân cười ấm áp: “Kỳ Kỳ, mẹ sẽ đi ăn ngay, nhưng tay chân con không tiện, không được ăn quá nhiều, đặc biệt là đồ ăn kích thích.”
Con gái cô gặp đồ ăn ngon lại không kiềm chế được, người khác nói con bé mập, nó lại khóc lóc không vui.
Kỳ Kỳ: “Đã biết, mẹ đừng cằn nhằn liên miên nữa, mau cùng cha đi ăn cơm.”
“Cha?”
Lam Hân đột nhiên ngắng đầu liếc Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thản nhiên nhìn cô, như khẳng định vị trí của mình.
Lam Hân trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành tự mãn.
Lục Hạo Thành không quan tâm, ngược lại còn dựa vào Lam Hân, nghe con gái nói chuyện.
Kỳ Kỳ: “Mẹ, mẹ ngốc như vậy thì làm sao bây giờ?
Cha con còn có thể là ai, đương nhiên là chú Lục, chú Lục đã ôm mẹ rồi, chẳng lẽ mẹ còn nghĩ đến người đàn ông khác sao?
Không thể được, con đã nhận định, chú Lục là cha của bọn con.”
Lam Hân vừa nghe con gái nói xong, không khỏi đỏ mặt, chuyện này bàn khi nào vậy?
Sao cô lại không biết?
Lam Hân lải nhải: “Kỳ Kỳ, con nít như con thì biết cái gì?
Không hiểu thì đừng nói lung tung, đi ăn cơm đi, cơm nước xong lập tức về nhà ngủ, ngày mai còn phải đến trường báo danh, chuyện không nên nghĩ thì đừng nghĩ.”
Kỳ Kỳ: “Mẹ, đã biết đã biết, mẹ cũng nhanh đi ăn cơm với cha, ăn xong lại cùng cha sinh thêm một em trai, sinh xong hãy trở về.”
Lam Tử Kỳ nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà cửa hàng ăn của Trầm Giai Kỳ, một bàn đông người, đều khiếp sợ nhìn cô gái nhỏ điên cuồng trước mặt mình.
Lục Tư Tư nhìn Lam Tử Kỳ hỏi: “Kỳ Kỳ, cháu học từ đâu vậy?”
Lam Tử Kỳ lên di động trong tay, nghiêm túc nói: “Bác, giờ đã là thời nào rồi, trẻ con đều đã sớm trưởng thành, bí mật nhỏ của người lớn có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn trẻ chúng cháu chắc?
Cho nên mọi người bình thường nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu, di động trong tay cháu, muốn tra cái gì đều tra được, di động không dùng được còn có thể dùng máy tính, cần người khác phải dạy sao?”
Lục Tư Tư trừng mắt nhìn Cẩn Nghiên, trong lòng không thể không thừa nhận, hiện tại máy đứa nhỏ thật nguy hiểm.
Cầm lên di động liền thấy bản thân không gì làm không được.
Mà Lam Hân ở bên kia, cũng bị lời con gái mình làm cho sợ ngây người.
Kỳ Kỳ vậy mà bảo cô cùng Lục Hạo Thành đi sinh em trai?
Cô con gái này. …… Lục Hạo Thành lại cười thâm ý nhìn Lam Hân.
Anh hơi cúi người, thấp giọng nói bên tai cô: “Lam Lam, hay là đêm nay chúng ta đi sinh em trai cho Kỳ Kỳ đi.”
Lam Hân trừng mắt liếc anh một cái “Lục Hạo Thành, có phải là anh dạy hư con gái em không vậy?
Anh xem xem nó đã nói cái gì?”
Lục Hạo Thành cảm giác oan uỗng vọt lên đỉnh đầu, vẻ mặt anh ủy khuất nhìn cô: “Lam Lam, sao anh có thể dạy con máy thứ này chứ?
Em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Hừ!”
Lam Hân hừ lạnh một tiếng, I cùng anh so đo thì đêm nay không cần trở về, “Anh còn muốn tiếp tục tăng ca không?”
Lục Hạo Thành cười lắc đầu: “Đã xong xuôi rồi, không cần tiếp tục, chúng ta đi ăn cơm.”
Lục Hạo Thành nói xong liền đứng dậy, ở trên thương trường anh luôn là sắm vai là một doanh nhân hoàn hảo.
Nhưng trong cuộc sóng, anh không thẻ là người hoàn hảo, cuộc đời anh đầy đau thương, đầy chờ đợi, đầy những điều điều đau thương.
Nhưng hiện tại thì khác, giờ anh cảm thấy cuộc đời mình càng ngày càng viên mãn. Với niềm hạnh phúc như vậy, anh vẫn muốn tiếp tục đi tiếp.
Lỗ 1 triệu đã tính là cái gì?
Cho anh mười triệu cũng không thể mua được tình thân.
Lam Lam của anh là quan trọng nhất! Lục Hạo Thành cầm áo khoác mặc vào, Lam Hân cũng đứng dậy, lau sạch cà phê trên bàn.
“Lục Hạo Thành, nếu anh cảm thấy không thoải mái, chúng ta đi đến bệnh viện xem chút, đừng để bị bỏng.”Lam Hân vừa nói vừa lau bàn.
Lục Hạo Thành nhìn hành động của cô, ôn nhu. cười cười, khoảng thời gian ám áp yên tĩnh này đặc biệt thoải mái, trên người cô tản ra khí chất sạch sẽ đơn thuần, khiến người vùng vẫy trong giới thành thị bùn lầy bao lâu nay như anh, nhận định được một thế giới hoàn toàn mới.
Trong những năm qua, để phát triển sự nghiệp, để bon chen trong giới kinh doanh, anh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám buông lỏng, ngày ngày đêm đêm không ngừng vì công việc, thầm nghĩ lúc chờ người nào đó trở về, anh có thể thư thái đứng trước mặt cô, có tư cách nói: “Lam Lam, anh hiện tại có khả năng mang lại hạnh phúc cho em.”
Chỉ muốn nói một câu như vậy mà thôi!
Anh đi qua, ôm lấy cô từ phía sau.
Lam Hân ngừng động tác, cười nói: “Làm sao vậy?”
Lục Hạo Thành cong môi cười: “Không muốn rời xa em, một giây cũng không muốn.”
Lam Hân quay đầu lại cười với anh, cảm giác người đàn ông này không khác gì trẻ con, thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ trong lòng anh.
“Lam Lam, trước khi em trở về, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, những lúc nhìn đến đống tài liệu kinh doanh chán ngất, hình ảnh em lại xuất hiện trong đầu, nhưng tất cả đều không hạnh phúc bằng thời điểm em có mặt ở đây.”
Trước kia, anh nghĩ về cô lúc nhỏ, giờ hình ảnh hồi nhỏ đã chuyển sang khuôn mặt hiện tại, nếu nói nghĩ về cô cả nghìn lần mỗi đêm cũng không nói sai.
Giọng nói ngọt ngào và nụ cười dịu dàng của cô sẽ luôn ập đến trong tâm trí anh mà không hề báo trước..
Lam Hân mỉm cười, đáy lòng đau xót: “Em đã trở lại bên cạnh anh lâu như vậy, cho nên, không cần lo lắng nữa, em sẽ không rời khỏi anh.”
Dù đã xa nhau mười máy năm nhưng giờ đây họ không còn là những người xa lạ.
“Được! Lam Lam không rời khỏi anh, thật tốt!”
Lục Hạo Thành thỏa mãn nhắm mắt, ý cười trên khóe môi thật lâu không tiêu tan.
Giọng Lam Hân ôn nhu: “Chúng ta đi ăn cơm đi, em đã đói bụng lắm rồi!”
Cô ăn ít, đói lại mau, bụng đói khiến cô nhăn mặt.
“Đi! Chúng ta đi ăn cơm.”Lục Hạo Thành lôi kéo cô, cùng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đã gặp ngay Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn hai người, ánh mắt chọt lóe, nhưng trên mặt không có gì biến hóa, “Tan tầm rồi à.”
“Ù!”Lục Hạo Thành khẽ gật đầu.
Âu Cảnh Nghiêu: “Tôi vừa điều ta ra một việc.”
Lục Hạo Thành: “Sau 9 giờ, trò chuyện trên WeChat.”
Âu Cảnh Nghiêu không nói nhiều, anh gật đầu, lập tức quay người đi thẳng.
Lam Hân nhìn theo bóng lưng người trước mắt, luôn cảm thấy Âu Cảnh Nghiêu thật là không nhiễm khói lửa chốn trần gian.
Một người đàn ông nho nhã dịu dàng như vậy, năng lực lại tốt, vẻ ngoài đẹp trai, rốt cuộc cô gái thế nào mới có thể xứng với?
Lục Hạo Thành ghé mắt, thấy cô nhìn theo bóng lưng Âu Cảnh Nghiêu với hai mắt tỏa sáng, đen mặt hỏi: “Lam Lam, anh không đẹp bằng Âu Cảnh Nghiêu bộ sao?”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của anh, lập tức nỏi lên ý nghĩ muốn trêu chọc “Lục Hạo Thành, không có sự tin tưởng với bản thân sao?”
Lục Hạo Thành kiêu ngạo cười: “Anh vẫn luôn rất tự tin, so với Âu Cảnh Nghiêu anh càng có sức hút hơn.
Tên đó ít nói hơn cả anh, còn lạnh lùng hơn, lầm lì hơn, phụ nữ nào sẽ thích cậu ta?
Có người nào thích cũng chỉ thích tiền mà thôi.
Người này khả năng cả đời sex phải độc thân.”
Lục Hạo Thành lúc này không còn nghĩ đến tình anh em gì nữa, chỉ biết bôi xáu Âu Cảnh Nghiêu.
Lam Hân bị sửng sốt, nhìn vẻ kiêu ngạo của người đàn ông bên cạnh, lúc này anh như tỏa sáng, nụ cười mê hoặc người khác.
“Âu Cảnh Nghiêu nếu nghe được anh nói máy lời này, nhất định sẽ tổn thương.”Lam Hân nói.
Lục Hạo Thành “Cậu ta đã sớm đi vào thang máy rồi, còn nghe được chắc?”
Ngay lúc Lục Hạo Thành vừa nói hết câu, cửa thang máy mà Âu Cảnh Nghiêu vào bỗng nhiên mở ra.
Âu Cảnh Nghiêu vẻ u ám nhìn người anh em của mình.
Ý cười trên mặt Lục Hạo Thành nháy mắt đông cức, loại cảm giác bị người khác bắt gặp khi đang nói xấu họ khiến mặt anh nóng bừng.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn qua, nhưng vẻ mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Lam Hân cũng lập tức thấy xấu hổ, không có gì xấu hổ hơn so với việc nói xấu sau lưng người khác lại bị người ta phát hiện.
Lúc này, hai mắt Âu Cảnh Nghiêu như có ánh lửa lập lòe.
Lục Hạo Thành cũng khó xử, anh chưa từng nói xấu anh em, khó khăn lắm mới nói trước mặt người phụ nữ mình thích, sao lại bị cậu ta bắt được chứ?
Anh đã tận mắt nhìn đối phương tiến vào thang máy, vậy mà cậu ta cũng chưa đi, Âu Cảnh Nghiêu cũng đủ xấu xa.
Lục Hạo Thành có chút xấu hổ ho hai tiếng.
“Cảnh Nghiêu, cậu quên cái gì sao?”
Lục Hạo Thành mở lời, mặt có chút hồng, vẫn giữ được bình tĩnh.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn nghiêm mặt, Lục Hạo Thành bị người anh em này nhìn đến mức da đầu có chút run lên.
Nhìn anh như vậy làm gì?
Có việc cứ nói thẳng, dù sao anh em đều làm cùng chỗ, cũng không để ý vài chuyện này.
Cuối cùng, Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng: “Lục Hạo Thành.”
Sau đó không nói gì nữa.
Lam Hân hơi mím môi, cũng đoán không ra Âu Cảnh Nghiêu sẽ nói cái gì.
Âu Cảnh Nghiêu đi ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao ngắt, đứng cách Lục Hạo Thành vài bước “Chúng ta đánh một trận.”
Lục Hạo Thành: “
đánh nhau tổn h không phải cố ý.”
” Lam Hân vội cười cười: “Thư ký Âu, ình cảm lẫn thân thể, A Thành cũng “A Thành?”
Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên híp mắt nhìn Lam Hân, gọi thân mật như vậy rồi.
Vẻ mặt Lam Hân căng thẳng, gọi A Thành có gì sai sao?
Ở trước mặt mẹ, cô cũng không thể gọi cả họ tên anh ấy mà?
Không phải, hiện tại không phải lúc thắc mắc chuyện này, cũng không phải thời đại dùng nắm đắm, đánh một trận là sẽ ổn thỏa.
Hiện tại là thời đại văn minh, Lục Hạo Thành, sao có thể may mắn như vậy?
Lục Hạo Thành biết Âu Cảnh Nghiêu tức giận, nguyên nhân anh cũng biết, là bởi vì anh nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, nếu bình thường ở trước mặt mấy người anh em vui đùa, cậu ta cũng không thấy nghiêm trọng như vậy.
Tình huống hôm nay không giống nhau, Âu Cảnh Nghiêu thích Lam Lam, đây là chuyện hai người bọn họ đều biết rõ ràng, ở trước mặt Lam Lam, Âu Cảnh Nghiêu vẫn luôn duy trì hắn vẻ hoàn mỹ nhất.
Mà anh lại không biết xấu hổ nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, người này, bảo đánh nhau đã là nhẹ rồi, nghiêm trọng một chút, cậu ta đã bỏ đi luôn tồi, cũng không thèm làm gì.
Lam Hân hỏi Âu Cảnh Nghiêu: “Thư ký Âu, gọi như vậy có vấn đề sao?
Mẹ của A Thành, cũng là me tôi, ở trước mặt mẹ, tôi cũng không thể gọi cả tên họ ra mà?”
Cô cũng có thể gọi kiểu khác, nhưng bắt cô gọi là anh Hạo Thành, thật sự gọi không nổi.
Nếu thân mật một chút thì chỉ có thể là A Thành.
Cô cũng không có cảm giác có cái gì không ổn, Âu Cảnh Nghiêu có ánh nhìn nghỉ ngờ, tự hỏi có phải mình làm sai gì không, hay có điều gì kiêng ky không.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
Người anh em này, khuôn mặt âm tràm phun ra câu đó, muốn chém muốn giết cứ ra tay, sao phải mập mờ khiến anh mỏi cỗ chờ…
Lam Hân mím môi, rất thức thời không tiếp lời Âu Cảnh Nghiêu Ý nghĩa hai từ “Không xứng” này, thật khiến cô khó hiểu.
“Âu Cảnh Nghiêu, sao tôi lại không xứng 2 Không phải nói bậy nữa, muốn chết muốn sống, ra tay lưu loát một chút, tôi còn chưa ăn cơm tối.”Lục Hạo Thành cũng mắt đi kiên nhẫn.
Nếu không có Lam Lam ở đây, anh sẽ tới ngay, Âu Cảnh Nghiêu nỗi điên, cho cậu ta đấm vài cái, mấy ngày sau sẽ hết giận.
Chẳng qua mấy ngày sau anh cũng không được sống dễ chịu.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu vẫn thản nhiên nhìn qua “Buổi Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
Người anh em này, khuôn mặt âm trầm phun ra câu đó, muốn chém muốn giết cứ ra tay, sao phải mập mờ khiến anh mỏi cổ chờ.
Lam Hân mím môi, rất thức thời không tiếp lời Âu Cảnh Nghiêu Ý nghĩa hai từ “Không xứng” này, thật khiến cô khó hiểu.
“Âu Cảnh Nghiêu, sao tôi lại không xứng 2 Không phải nói bậy nữa, muốn chết muốn sống, ra tay lưu loát một chút, tôi còn chưa ăn cơm tối.”Lục Hạo Thành cũng mát đi kiên nhẫn.
Nếu không có Lam Lam ở đây, anh sẽ tới ngay, Âu Cảnh Nghiêu nỗi điên, cho cậu ta đấm vài cái, mấy ngày sau sẽ hết giận.
Chẳng qua mấy ngày sau anh cũng không được sống dễ chịu.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu vẫn thản nhiên nhìn qua “Buổi một dấu hỏi lớn.
Thậm chí, có người còn chạy ra la hét, yêu cầu Lục Hạo Thành làm sáng tỏ một chút, mặc kệ kết quả như thế nào, bọn họ cũng sẵn lòng chờ đợi.
Đáng tiếc, Lục Hạo Thành vẫn không hề nói qua một câu.
Nhưng tất cả đều mỏi mắt chờ mong, cũng không đợi được một câu trả lời.
Lục Hạo Thành bên này đã không có tin tức, tuần lễ thời trang của Lam Hân lại trở thành điểm nóng.
Dù sao, Lam Hân trong khoảng thời gian này đều luôn đứng trên top tìm kiếm.
Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, rất nhanh sẽ bị người ta đánh hơi thấy, nhưng nhân vật chính ngày thường bận rộn, bị người ta mắng mỏ thảm như vậy, bị toàn bộ cộng đồng mạng chửi bới, vẫn trấn định tự nhiên, hoàn thành công việc của mình, rất nhiều người bày tỏ sự ngưỡng mộ với thiết kế của Lam Hân.
Ngày 30 tháng 8 cũng trở thành một ngày tốt lành vì Lam Hân bước lên một tầm cao mới.
Mọi người cũng bình luận rôm rả.
@A Thành của mẫu mới ra mắt. “Đã chuẩn bị tiền để chờ, chào mừng”
@ yêu anh chồng quốc dân của tôi: “@ A Thành của tôi thật là xấu, nhưng mà tôi cũng muốn ủng hộ.”
@ Thành Fan: “Haizz! Lam Hân này liên quan đến sự phát triển của tập đoàn Lục Thị Tôi cũng phải ủng hộ.”
Liên tiếp một chuỗi icon vẻ mặt đáng yêu.
Cả một làn sóng khen ngợi, các kênh lớn đều đưa tin tức về sự kiện hôm nay.
Nhà họ Cố.
Đêm nay, ngoại trừ Cố Ức Lâm ở ngoài, tất cả mọi người đều đông đủ, ngay cả Cố An An cũng trở về ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy một bà lão tóc hoa râm trang nhã.
Cố An An ngây ngẩn cả người, cứ nghĩ bà nội đến lễ mừng năm mới mới trở về, sao đột nhiên lại trở lại?
Mà bà nội vừa thấy vẻ mặt Cố An An kinh ngạc, nháy mắt giận tái mặt, “Sao nào?
Nhìn đến ta còn chưa chết, rất kinh ngạc hả?”
Cứ vậy mà ném ra một câu, khiến Có An An căng thẳng.
Có An An biết người bà này vẫn luôn không thích cô ta, cô ta đã quá quen với cuộc sóng yên ổn, cũng không làm việc ngoài giờ giống những người khác.
Hơn nữa, nhà họ Cố gia thế tốt như vậy, cũng không cần cô ta phải làm việc ngoài giờ, cho tới nay đều hưởng thụ cuộc sống giàu sang của nhà họ Có, giống tiểu thư nhà thế gia tiêu phí đồ xa xỉ, mẹ cũng sẽ không nói gì.
Nhưng bà nội không giống vậy, bà nội luôn cảm thấy cô ta tiêu xài hoang phí, không đủ tiết kiệm, không giống anh hai như vậy, từ lúc học đại học đã ra ngoài xã hội làm việc.
Cô ta là con gái, lại sóng an nhàn sung sướng, cũng không biết động đến việc rửa chén, thái độ của bà nội đối với cô ta càng ngày càng không kém.
Cô ta cùng anh cả, vi thay nhau trở thành người bà mắng chửi.
Lúc này, cả nhà ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa xem tin tức.
Bà nội năm nay đã 73 tuổi, một bộ quần áo xanh nhạt sang trọng, đeo trang sức quý báu, mái tóc hoa râm uốn lọn, sửa sang lại rất cao nhã quý phái, vẻ mặt từ ái, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, dưới kính lão là cặp mắt khôn khéo.
Lúc này, nhà họ Cố ngoại trừ Cố Ức Lâm ở ngoài, đều ngồi cùng nhau ăn cơm tối.
Bà nội Cố cầm điều khiển, chỉnh qua máy kênh, đều là đang nói về show diễn thời trang của Lam Hân.
“Đây là công ty A Thành sao?Cô gái này là ai, nhìn mềm mại dễ thương, có thể thiết kế ra những bộ quần áo đẹp như vậy, người trẻ tuổi thật sự là giỏi giang, con cái nhà ai, thật có phúc.”
Giọng bà nội Có từ ái, mang theo sự hâm mộ.
Lâm Mộng Nghi cùng Cố Tích Hồng nhìn nhau, không nói lời nào, đó là con gái họ, trong lòng đều kiêu ngạo.
Có Ức Sầm vừa thấy, cười với vẻ mặt lấy lòng: “Bà nội, bà không phải cũng có cháu gái sao 2 Sao phải hâm mộ nhà người khác.”Cố Ức Sầm chỉ trỏ liếc qua Cố An An.
Có An An nhảy dựng, luôn cảm giác Có Ức Sầm không có ý tốt.
“Ôi trời! Cháu gái nhà người khác có năng lực như vậy, ta nào có?”
Bà nội Cố cũng không thèm nhìn đối phương, từ lúc trở về chạm mặt lúc Cố An An vào cửa thì luôn coi cô ta như không khí.
Cố An An cười dịu dàng nói: “Bà nội, cháu hiện tại đã đi làm rồi.”
Bà nội Cố nhìn thoáng qua cô ta, chế ngạo nói: “Cũng may cô ra ngoài làm việc, tôi còn tưởng rằng cô phải trông cậy vào nhà họ Cố nuôi cô cả đời chứ?”
“Bà nội, sao bà luôn đối xử với cháu như vậy?
Là bởi vì cháu không phải con ruột nhà họ Cố sao?”
Cố An An trước kia nghe vậy nhưng chưa bao giờ dám phản bác, nhưng hiện tại không giống nữa, cô ta tự thấy mình đã có năng lực, không để cho người khác nói bản thân như vậy nữa.
Bà lão trước mặt này, cho tới bây giờ vẫn nhìn cô ta không vừa mất.
Bà nội Cố cười chế nhạo: “Những đứa trẻ được nhận nuôi chiêm cả nửa vòng trái đất, xem người ta sống thế nào, còn cô thì sống thế nào?
Cả ngày ăn mặc lòe loẹt không khác gì chim công cắm hoa, trông được còn dùng không được, cuộc sống yên ổn là do người khác cáp cho chắc?
Là chính mình phải kiếm được.”
“BA Hội… ” Sắc mặt Cố An An đột nhiên tái nhọt.
“Được rồi, An An, tính bà nội con là như vậy, cũng không cần quá nghiêm túc.”
Có Tích Hồng bình tĩnh ra mặt, trước đó đối với cô con gái nuôi này, ông không chán ghét cũng không thích, nhưng hiện tại đã khác, biết cô ta đã làm ra những chuyện kia, ông có muốn thích cũng không nỗi.
Có An An nghe vậy, chỉ có thể từ bỏ, dù sao, sau này cô ta còn phải dựa vào. nhà họ Có, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Bùi Dao Tinh không có con cái, cô ta cũng nhiều lần nghĩ bản thân cũng có thể trở thành con gái của Bùi Dao Tinh, cũng có thể nhận được khoản tài sản không tôi.
Tựa như cô con gái kia của Dịch Thiên Kì, rõ ràng không phải con ruột, nhưng lại vô cùng hào phóng đưa tay là cho cả chục triệu.
Nghe thật khiến người ta hâm mộ.
Bà nội Cố cũng không có ý định buông tha: “Nghe nói, cô và thằng nhóc nhà bên cạnh, chưa tổ chức lễ cưới đã đi lĩnh chứng, thật sự mất mặt xấu hổ, tựa như ngôn ngữ của đám trẻ mất người là rắc cẩu lương, vậy cũng phải chờ chó vào nhà rồi mới cho cơm chứ, cái này gọi là cái gì, quá xấu hổ, nhà họ Cố sao lại có người như vậy chứ?”
Bà nội Cố liền thay đổi nét mặt từ ái, thần sắc giận dữ, bà là người truyền thống, gia đình thế gia như nhà họ Có, phải tuân theo quy tắc.
Cái gì cũng chưa có, đã mang mình cho nhà người ta, ngày sau có thể sống tử tế sao?
Nếu bản thân còn không trân trọng bản thân thì làm sao người khác có thể thực sự yêu cô chứ?
Đem cô ta nuôi lớn chừng này, cũng không dạy dỗ nồi cô ta hiểu chuyện.
Sắc mặt Cố An An triệt để tối sầm, cái này gọi là cái gì?
Chờ chó đi vào mới rải thức ăn, là do bà ấy cố ý, hay thật sự không biết?
Có Ức Sầm nghe vậy thì cười thầm, cúi đầu nhịn cười, vai rung rung. Bà nội đúng là tài năng.
Lâm Mạnh Nghỉ nghe ra, nhưng cũng không nói gì thêm.
Dù sao bà và mẹ chồng cũng không hợp nhau. Bình thường mẹ chồng mặc kệ con dâu, con dâu cũng không mở miệng bắt chuyện.
“Mộng Nghỉ con dạy dỗ đứa con gái này thế nào vậy? Làm thế nhà người ta còn coi nó ra gì không?” Bà nội cố nhanh chóng chĩa mũi nhọn vào Lâm Mộng Nghi Lâm Mộng Nghi nhìn mẹ chồng, vẻ mặt buồn khổ: “Mẹ à, chuyện này con cũng không biết, khi nhìn thấy bài đăng trên weibo con mới được biết.”
Làm sao bà không hiểu suy nghĩ của Có An An chứ?
Sợ nhà họ Cố sắp phá sản, nóng lòng muốn tìm cho mình chỗ dựa mới.
Có An An nghe vậy thì nhìn xem sắc mặt mẹ, đã biết trong lòng bà suy nghĩ cái gì, mẹ đúng là khôn khéo.
Nhưng thời điểm đó cô ta thật sự không còn cách nào khác, nếu nhà họ Có thật sự phá sản, cô ta sẽ mắt đi tất cả, cũng tại cô ta không đủ trấn định, quên mắt phía sau nhà họ Cố còn có một Lục Hạo Thành lão luyện trên thương trường.
Lục Hạo Thành sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố phá sản chứ?
Nhưng những lời lúc ấy anh hai cùng anh cả nói khiến lòng cô ta rồi rắm.
Cố An An mang vẻ mặt áy náy nhìn Lâm Mộng Nghị, “Mẹ, thật xin lỗi, lúc ấy con không suy nghĩ kĩ càng, Hạo Khải cứ hối dồn dập, nên liền cùng anh ấy đến cục dân chính, nhận giấy đăng kí luôn.