So với việc mọi người vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, cô tựa như một người ngoài cuộc chẳng liên quan vậy.
Lam Hân nghỉ ngơi. một lát, lại chậm rãi đứng lên, “A Nghiêu, anh trỏ về làm việc tiếp đi, công việc của tôi xử lý xong rôi, tôi sẽ tiệp tục đi lại, hôm nay cảm giác rất không tôi, có lẽ ngày mai, tôi đã có thể hoàn toàn rời xa xe lăn – Âu Cảnh Nghiêu nhìn thầy cô đi thêm vài bước, xác định so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, cô không còn loạng choạng rung rung, hoặc là đột nhiên đi chúi người vê phía trước nữa, anh mới yên tâm: quay vê văn phòng để làm việc.
Lam Hân vừa đi được, đúng là càng đi càng nghiện.
Đi dạo ở công ty một hồi lâu,sau khi về đên nhà, ăn cơm xong cô lại tiêp tục đi dạo ở trong vườn.
Mộ Thanh và Dịch Thiện Kỳ nhìn thấy cô đã có thê đi được rồi, đều kích động đến rơi nước mắt.
Ba đứa nhỏ cũng rất kích động, vẫn luôn vây quanh bên người Lam Hân, sợ mẹ ngã sập xuông.
Lạm Hân lại chậm rãi bước đi tới lúc bầu trời đã tối đen, cô mới trở về nghỉ ngơi.
Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy cô đã trỏ lại, buông quyền sách trên tay, nhìn cô cười cười đây từ ái, “Lam Lam, khôi phục đã không tồi rồi nhưng mà vẫn phải chú ý, thời kỳ dưỡng bệnh cũng rât quan trọng.”
Lam Hân nhìn thầy ánh mắt thân thiết của cha, đáy lòng thật áy náy, trong khoảng thời gian này, đã đề mọi người phải lo lăng rồi: “Cha, con sẽ cân thận, có lẽ qua thêm vài ngày nữa là con có thê thoát khỏi chiệc xe lăn rôi..
Hai tay Lam Hân ở trong tay áo run lên vì quá kích động.
“Ừ! Lam Lam, con có thê đứng lên đi được, cha cũng rất vui vẻ, cảm tạ trời xanh, cũng cảm ơn con gái của cha đã luôn kiên cường.”
Dịch Thiên Kỳ nhìn cô con gái của mình đầy yêu thương, đứa con gái này của ông đã phải chịu đựng tai họa liên miễn, hy vọng sau lần này đây, con bé có thể bình an. vượt qua quãng đời còn lại.
Nhìn thấy trình trạng của cô đã trở: nên tốt đẹp hơn rất nhiều, thoát khỏi xe lăn đúng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mộ Thanh bưng hoa quả đi ra, ngôi ở bên người Lam Hân, đưa cho cô miềng táo cắt lát rồi mới nói: “Lam Lam, từ từ sẽ được thôi, không cân nóng nảy, hôm nay con có thể đi được một giờ, ngày mai liền có thể đi hai giờ, sẽ càng ngày càng tốt.”
“Vâng, mẹ, con cũng không nóng nảy.
Đúng rồi, chị Tư Tư thế nào rồi ạ?
Máy đứa nhỏ có ngoan ngoãn không.”
Lam Hân có chút lo lắng cho Lục Tư Tự, chị ây bây giờ còn không biết gì về việc A Thành đã gặp chuyện không may.
Mộ Thanh cười nói: “Lam Lam, con bé rất tốt, bận rộn chăm sóc mây đứa nhỏ, luống cuống tay chân, mây ngày nay mẹ. chồng con bé có đến đây, muốn tổ chức cho bọn trẻ tiệc trăm ngày, nhưng mà Tư Tư lại không muôn, bảo không phải cũng đã qua một trăm này rôi hay sao?
Tư Tư nói chờ đến khi bọn nhỏ một tuổi là được rồi, mẹ chồng nó có chút không vui, mây ngày nay cũng có chút lộn xôn, không được thoải mái đâu “Tiệc trẻ đầy một trăm ngày sao?”
Lam Hân sửng sốt một chút, cô vậy mà đã quên mất tiệc đây trăm ngày của mấy đứa nhỏ nhà chị Tư Tư.
“Ừ! Là chị con có ý quên đấy, chăm sóc ba đứa con khiên nó quá mệt mỏi, nó không muôn phải lo thêm chuyện đó nữa.”
Lôi Lăng cũng chỉ lo chăm sóc bôn mẹ con con bé thôi, cũng đem việc quên mắt luôn, vẫn còn đang vò đầu bứt tai hối hận đây.
Chị con nhìn ra được cái tốt của thằng bé, cũng không có so đo, cũng chưa nói cái gì.
Tuy nhiên bà mẹ chồng lại không đồng ý.”