.Đi kiểm tra trong nhà tù, không phải là để lộ chuyện sao?
Trong tay phóng viên, súng trường ngăn lại hướng về phía Dư phu nhân.
Dư phu nhân nhìn, đáy lòng có chút hoảng hốt.
“Dự phu nhân, bà thật sự sẽ đến nhà tù để con gái bà được kiêm tra sao?”
“Dư phu nhân, xin hỏi bà nói chuyện đều là thật sao?2”
“Dư phu nhân, bà vẫn nói Lục tổng khiến. con gái bà mang thai, chỉ bằng chúng ta đi chứng minh một chút đi.”
Lời của phóng viên, khiến cho Dư phu nhân càng vô chủ.
Bà ta cũng đã đi ra ngoài, mới có thể tới tìm Lục Hạo Thành: “Lục tổng, câu xin anh, để con gái tôi ra ngoài đi.”
Lục Hạo Thành đối với hành động của bà ta, không hề đồng tình chút nào.
“Dư phu nhân, con gái bà có tội.
Nhưng. đối với lời của Dư phu nhân, tôi phải xác nhận lại, phu nhân tôi vẫn là thời kỳ khôi phục, cơ thể cũng, không tốt lắm, tin tức hôm nay nếu bị phu nhân tôi nhìn thầy, chỉ Sợ sẽ làm tồn thương lòng cô ây thôi. ˆ “Nếu chứng minh con gái bà không mang thai, Dư phu nhân đối với tội phỉ báng tôi, tập đoàn Lục thị tôi cũng Sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Lục Hạo Thành từng chữ từng chữ từng chữ, phẫn nộ lại có tiếng.
Trong mắt mọi người, Lục Hạo Thành vẫn là một người sủng thê thành cuông.
Khoảng thời gian Lam Hân nằm viện, Lục Hạo Thành vận ở trong bệnh viện không phụ tùng nỗ lực chăm sóc Lam Hân, đây, là chuyện mọi người có thể thấy rõ, rất nhiều người không tin Lục Hạo Thành sẽ lừa gạt.
“Oan, tội phỉ báng!” Dư phu nhân vừa nghe lời này, có chút không bình tĩnh, con gái vào nhà tù, bà ta cũng muôn đi theo sao?
Cuộc điều tra được tiết lộ, bà ta sao đảm đương được, bà ta chỉ là muốn gặp Lục Hạo Thành, bảo anh thả con gái mình ra mà thôi.
Vẻ mặt bà ta hoảng sợ bât an nhìn Lục Hạo Thành: “Không không không, Lục tổng, xin lỗi, tôi Ôn ảo như vậy, chỉ muốn gặp anh, để anh thả con gái tôi, nó còn trẻ, không hiểu chuyện, là tôi làm mẹ không giáo dục nó tốt, tôi không nói như vậy, sao anh lại ra ngoài gặp tôi chứ?
Con gái tôi không mang thai, anh và con gái tôi cũng không có quan hệ, là tôi tin tưởng, người lớn như anh không tính toán tiêu nhân, thả con gái tôi đi. “
Dư phu nhân nói, liền quỳ xuống trước mặt Lục Hạo Thành.
Mọi người: ”…”
Phóng viên: “…”
Lục Hạo Thành vẻ mặt giận dữ, thật sự có mẹ tất có con gái, nói dối liên tục, không hề lo chút nào cho cuộc sông của người khác.
“Bà quỳ xuống với tôi cũng vô dụng, người xử phạt con gái bà là pháp luật không phải tôi, là chính cô ta phạm sai lâm, nên gánh vác sai lâm của mình.” Lục Hạo Thành nói, bước nhanh về phía trước, khí thế mạnh mẽ khuếch tán bốn phía, mọi người không tự chủ được nhường một con đường đề cho anh rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu cùng anh đi đến thang máy độc quyền.
Phóng viên vây quanh đại sảnh lại không dám đuôi theo.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Vấn đề này anh †ự mình giải quyết: nhanh hơn một chút, hiện tại tật cả lời nói dối đều đã vạch trần, anh ở trước mặt Lam Lam cũng có thể ngắng đầu ưỡn ngực.
Lục Hạo Thành: “…” Nếu không phải sợ Lam Lam nhìn. ¡ thầy tin tức như vậy trong lòng khổ sở, anh mới lười đề ý tới những người này.
Anh trầm giọng nói: “Có chuyện gì khác trong công ty không? Nêu không có chuyện gì xảy ra, tôi rời đi trước, Nhiên Nhiên bị bệnh, Lam Lam một mình chăm SÓC nó, chân cô ấy lại không tiện.