"Hạo Thành, ba.......
Lời của Lục Dật Kha còn chưa nói xong, thì truyền đến là giọng nói đầy phẫn nộ của Lục Hạo Thành:"Rốt cuộc phải giẫm đạp lên tấm chân thành của tôi thì ông mới chịu để yên sao?"
Lục Hạo Thành gào thét trong cơn tức giận, đạp chân thật mạnh lên bàn trà.
Đây là một cú đá vô cùng giận dữ, khiến cho cái âm thanh khỏi trong gà tàn thuốc bay ra cung có phần giận dữ.
Lục Dật Kha khiếp sợ nhìn cơn giận dữ của đứa con.
Câu nói đó rốt cuộc chà đạp lên tấm chân thành của anh, mới chịu từ bỏ ý đồ, một lần nữa lại càng đau đớn hon.
Chuyện ông ngã là thật, thay Tần Ninh Trân thuyết phục cũng là thật, dù sao Cố An An cũng là ông nhìn thấy con bé trưởng thành.
Con gái của Cố Gia mất tích, mà lại còn vì Hạo thành mà mất tích, ông đối với Cố Gia mà nói, vẫn luôn cảm thấy mắc nợ, có áy náy, mới muốn Hạo Thành lấy Cố An An, mới khiến cho món nợ này giảm đi một chút.
Tuy rằng người có hôn ước với Hạo Thành là Lam Lam, nhưng cô gái đó sáu tuổi đã mất tích rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tìm thấy, ông thấy được, lãnh ít dữ nhiều.
Nhưng Hạo Thành đối với Cố An An không lạnh không nóng, ông cũng rất sốt ruột.
Ngữ khí của ông Kiên Đinh mà uy nghiêm:"Hạo Thành, đây là do Lục Gia chúng ta nợ Cố Gia..... 11
"Tôi không nợ Cố Gia, Lục Hạo Thành tôi là nợ Lam Lam, nếu người đó là Lam Lam, tôi Lục Hạo Thành không nói hai lời, lập tức cưới về, nhưng người kia không phải, Lam Lam của tôi, cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được cô ấy trở về."Lục Hạo Thành một lần nữa cảm thấy phẫn nộ với lời nói của ba anh.
Không khí áp lực bao trùm xung quanh.
Lục Dật Kha nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của con , ánh mắt cũng giận dữ hơn,"Nếu Cố Ức Lam không xuất hiện, con định cứ như thế này mà sống cả đời sao?"
Chỉ cần là Lam Lam thì anh sẽ cưới?
Hừ! Anh như vậy là muốn nói với ông, anh muốn cưới một người đã chết cách đây nhiều năm sao?
"Lam Lam đã không còn trên đời này nữa rồi, Hạo Thành, con tỉnh táo lại đi." Ông biết trong lòng con cảm thấy áy náy, nhiều năm như vậy, anh vẫn không từ bỏ ý định tìm người con gái ấy.
Nhưng từ đầu đến cuối cũng không thu lại được gì.
Câu nói cuối của Lục Dật Kha, đã kích động nỗi đau khổ lớn nhất của Lục Hạo Thành.
Anh đột nhiên nổi giận nhu dã thú, ảnh mắt đỏ như ma quỷ, anh gào thét nói với Lục Dật Kha:"Lam Lam vẫn còn sống, ông cư nhiên của Lam Lam, ông an tâm cái gì chứ?Ông với Tần Ninh Trân giống nhau, sớm mong tôi chết, một người bốn người có thể sống những ngày tháng hạnh phúc.
Ông nằm mơ, mạng của Lục Hạo Thành tôi rất lớn, Tần Ninh Trân tính kế tôi bao nhiêu lần, Lục Hạo Thành tôi vẫn sống rất tốt."
Lục Hạo Thành nổi giận nói xong, xoay đầu không ngoảnh lại rời khỏi thư phòng.
Bóng dáng đơn độc đó rời đi, con đau tim của Lục Dật Kha trỗi lên.
Ông vốn dĩ nghĩ rằng, quan hệ giữa ông và con trai, sẽ vì ngày hôm nay mà thay đổi, chưa từng nghĩ, anh đối với chuyện của Cố An An, sẽ có phản ứng kịch liệt như thế này.
Lục Dật Kha vẫn luôn nhìn hành động ở bên ngoài cửa, qua một lúc lâu, ông mới hồi phục tinh thần, đôi mắt hơi chớp.
Ông gồng chặt thân, từ lúc ông gọi điện thoại đến bây giờ, Hạo Thành cho dù có giận ông, vẫn là gấp gáp trở về xem ông.
Trong lòng của Hạo Thành, vẫn luôn để ý người ba này.
Nghĩ lại lời nói của con trai, ánh mắt của Lục Dật Kha có chút hoang mang, Tần Ninh Trân thật sự tàn nhẫn như vậy, thật sự nhiều làm làm hại tính mạng của Hạo Thành sao?
Ông nhìn ra ngoài của số, qua một lúc lâu, ông cầm điện thoại lên, nhìn điện thoại trong tay, nhưng không có sáng màn hình.
Lắng lặng nhìn điện thoại một lúc lâu, ông mới run run mở màn hình lên, gọi một cuộc điện thoại.
Xem cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter