**********
Truyện88.net
Người trong cuộc như Lam Hân, đương nhiên thích nghe những lời như vậy .
Quả thật, cô và Lục Hạo Thành đã có chuyện gì đâu chú.
Việc duy nhất là ba ngày ở Hải Thành, lúc đó cô cũng có tính toán riêng, muốn hưởng thụ thử cảm giác yêu đương.Hiện tại suy nghĩ lại, cảm giác đó hình như cũng không tồi.
Cô lại lướt di động cũng thấy được tin tức ở Hải Thành. Cô không cần xem cũng biết nội dung tin tức là gì.
Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lam Hân cầm ly nước bên cạnh và uống một ngụm.
Dường như cảm giác phía sau có cái gì đó.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được Lục Hạo Thành đang đứng một bên lắng lặng nhìn cô.
Cô hơi sửng sốt, anh bước vào từ khi nào?
Vừa rồi cô xem điện thoại quá chăm chú, không biết anh đã tiến vào.
Lam Hân hơi cúi đầu, nhìn thấy trong tay anh cầm theo hai ly trà sữa dâu.
Cô cong môi cười: "Lục Hạo Thành, anh thật sự đi mua trà sữa dâu ?"
Lục Hạp Thành gật nhẹ, lúc này mới chậm rãi đi đến ngôi xuống.
Lấy ra một ly đưa cho cô, cũng tự mình cắm ống hút vào lỵ còn lại rồi uống.
Lam Hân cũng căm ông hút uông một ngụm, vị dâu trần ngập cả khoang miệng, một cảm giác hạnh phúc trỗi dây.
Lam Hân nghiêng đầu nhìn anh, người nào đó vẫn luôn một vẻ mặt lãnh khốc lúc này đang cầm một ly trà sữa không có chút lạnh lùng nào, tựa như anh trai hàng xóm ấm áp lòng người.
Lục Hạo Thành đường như cảm nhận được ánh mắt cô, nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi: "Lam Lam, sao lại nhìn tối như vậy?"
Lam Hàn cũng không câu nệ, hút một ngụm trà sữa nói: "Anh nói xem, nếu phóng viên nhìn thấy anh cầm một ly trà sữa nhàn nhã uống, còn là trà sữa dâu, anh đoán xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Lục Hạo Thành nhìn cô gái đang tươi cười, mang theo vài phần giảo hoạt, lại vài phần nhọ nhỏ chờ mong, anh tà mị nói: "Lam Lam, tôi ở trong mắt người khác là dạng người gì cũng không quan trọng. Quan trọng là ... trong lòng em tôi là người thế nào?"
Lam Hân nghe anh nói đến vấn đề này, còn thật sự nghĩ nghĩ, qua một hồi lâu, cô mới nhìn anh, ý cười nhẹ, giọng cũng chân thành: "Lục Hạo Thành, thật ra, anh ở lòng ta lý, cũng không tôi. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng hơi kém một chút, còn lại thì rất tốt. Miễn cưỡng cũng xem như ổn” "Miễn cưỡng?" Lục Hạo Thành có chút không hài lòng với câu trả lời này. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nếu chỉ vì ấn tượng lần đầu tiên, trong lòng cũng miễn cưỡng cho anh, vậy cũng thật là oan uống .
Anh cười nói: "Lam Lam, tôi phải làm như thế nào, mới có thể thay đổi ấn tượng xấu của em đây?"
Lam Hân vừa nghe, trừng mắt ngạc nhiên, hàng mi dài nhẹ nhàng run rây, sau đó mới tỏ ra nghịch ngợm: "Lục Hạo Thành, người trong thiên hạ nào có ai hoàn mỹ ?"
Lục Hạo Thành cầu toàn, rạng rỡ nhìn cô "Lam Lam, nhưng tôi lại muốn thật hoàn mỹ trong mắt em ." ít nhất là với cô, mọi ấn tượng đều tốt đẹp .
Lam Hàn nghĩ nghĩ, lại nhìn anh hỏi: "Lục Hạo Thành, làm một người đàn ông, anh rất thành công, làm bạn trai, anh cũng rất si tình. Trước mắt, tôi cho rằng hai điểm rất tuyệt."
Mấy năm nay, cô ở công ty, tựa hồ cũng không có nghẹ được tin tức đào hoa gì của anh, tin tức duy nhất có thể nghe được chính là Lục Hạo Thành lại đầu tư vào hạng mục dự án nào, buôn bán lời bao nhiều tiền.
Hoặc là, sự nghiệp từ tiện của anh, tất cả chuyện lớn nhỏ liên quan đến anh, sẽ luôn trở thành chủ đề bàn tán trong công ty. Cô ít nhiều cũng nghe được.
Lúc đó Lục Hạo Thành như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thật sự gây tò mò.
Lục Hạo Thành vừa nghe, cười đến vẻ mặt rạng rỡ, cái Lục Hạo Thành muốn chỉ là lời khẳng định của cô. Giờ nghe cô nói như vậy, đáy lòng yên tâm không ít.
Miệng anh nở nụ cười, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp: "Lam Lam, em nói như vậy, tôi rất an tầm.”
Anh thật may mắn, những năm gần đây đều không có tin tức trăng hoa gì, Lam Lam, tôi vì em mà vẫn thủ thân như ngọc . "Ha ha ....." Lam Hàn mỉm cười, nụ cười như đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ trên má, đôi mắt ưu nhã tràn đầy ý cười, chơi mặt như sao trời.
Lục Hạo Thành nhìn không rời mắt.
Lam Hân nhìn ánh mắt anh, cười nói: "Lục Hạo Thành, anh lại như vậy rồi." "Ha hả. ....." Lục Hạo Thành cũng thấp giọng cười cười, "Lam Lam, có ai đã nói là em rất xinh đẹp chưa?"
Lam Hân chớp chớp mắt, rất nhanh hé miệng cười: "Lục Hạo Thành, mỗi ngày tôi đều biết soi gương ."
Lục Hạo Thành nghiêm túc nhìn cô: "Lam Lam, em rất đẹp!" "Cảm ơn!" Lam Hân nghe lời này thì rất vui vẻ. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Phụ nữ ai không thích người khác nói mình xinh đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Cổ nâng mắt, nụ cười toát ra nét quyến rũ nho nhỏ.
Hai người lại anh một câu tôi một câu, vui vẻ trò chuyện.
Tập đoàn Lục Thị, Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, đều đang nhìn vào tin tức buổi sáng, ba người cùng ngồi trước máy tính của Âu Cảnh Nghiêu nhìn chăm chú.
Cả tập đoàn Lục Thị, đi đâu cũng nghe được chuyện của Cô An An cùng Lam Hàn.
Mộc Tử Hoành nhìn nhóm người hâm mộ của Lục Hạo Thành một lòng bảo vệ.
Anh chỉ vào một cái bình luận nói: "Nhìn xem cái này Lam Hân, tuy rằng cô bộ dáng xinh đẹp, là cô gái thanh thuần đáng yêu mà các tổng tài đều thích, nhưng vẫn nhờ cô buông tha nam thần của tôi, cô thật sự không xứng. .
Tôi nhất định sẽ mua những bộ quân áo cô thiết kế, nhưng sẽ không bao giờ mặc chúng dù chỉ một lần.
Đây là loại người gì vậy?" Mộc Tử Hoành phẫn nộ.
Hiện tại trên internet, thật là đáng sợ.
Tô Cảnh Minh khẽ lắc đầu: "Lục Hạo Thành ở thành phố Giang, quả thực không ai có thể sánh bằng."
Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi nhìn qua: "Tô Cảnh Minh, khuôn mặt cậu tỏa sáng như ánh mặt trời, không đi làm ngôi sao, thật sự đáng tiếc ."
Tô Cảnh Minh nghe lời này của Âu Cảnh Nghiêu không giống đang trêu chọc, giọng còn có chút nghiêm túc, sợ tới mức co rúm lại : "Âu Cảnh Nghiêu, đã nghe cậu nghiêm túc quen rồi, nói đùa bằng giọng điệu cứng nhắc của cậu, tôi thật sự không quen."
Mộc Tử Hoành cũng trêu chọc nói: "Cảnh Minh, cậu rất thích hợp đóng phim cổ trang đó."
Tô Cảnh Minh nhăn mặt, "Tôi nói, hai người đừng đối xử với tôi như vậy được không? Tim tôi không được tốt lắm, sợ sốc quá cần gọi cứu thương đến, khiến các cậu hoảng sợ, mẹ tôi lại chạy đến mắng 18 đời tổ tông hai nhà các cậu."
Mộc Tử Hoành vừa nghe, đáy mắt lướt qua một tia biến hoá kỳ lạ, ý cười xấu xa: "Tô Cảnh Minh, nhà tôi không phải là đời thứ mười tám, mà là ba mươi sáu đời, nếu muốn mắng xong, phải tính theo ngày."
Tô Cảnh Minh khó chịu "Này! Mộc Tử Hoành, chỉ là nói giỡn thôi mà." "Ha ha.. Mộc Tử Hoành cười cười: "Cảnh Minh, tôi cũng chỉ nói giốn, cậu căng thẳng quá rồi ."
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!