Sau khi điều tra lại, Âu Cảnh Nghiêu mới phát hiện, chính là trong vài phút ở hầm để xe xảy ra vẫn đề đó, Hứa Cảnh Hòa đã lợi dụng khoảng thời gian máy phút này đê động tay động chân vào xe của Lục Hạo Thành mà anh không hè phát hiện ra bất thường.
Đương nhiên, Nhạc Cần Hi cung cấp chứng cớ, chuyện này cũng có chút dè dặt giâu diễm giữ lại vài chuyện với Lam Hân.
Lam Hân chỉ biết là Nhạc Cần Hi đã âm thầm trợ giúp cô ây, cô cũng rất cảm kích, cũng không tỉ mỉ hỏi kỹ từng chỉ tiết.
Nhạc Cần Hi yêu cầu Âu Cảnh Nghiêu giữ bí mật, dù sao anh cũng chỉ muôn Lam Hân: được an toàn mà thôi.
Những chuyện khác anh không cần.
Hứa Cảnh Hòa không tin bọn họ thật Sự CÓ thể tìm được chứng cớ, hắn tỉ mỉ bố trí tất cả, vậy mà lại không thê chịu nỗi một đồn này thôi sao?
“Nhạc Cần Hi.” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé!
Hứa Cảnh Hòa tháo kính râm, ánh mắt dần dần chuyển qua khuôn mặt anh tuân của Nhạc. Cần Hi, ánh mắt người đàn ông kia bình tĩnh lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào hắn, mang theo tức giận ngập trời, ph này đã. phát hiện ra cái gì?
Nhạc Cần Hi nhìn thấy sắc mặt Hứa Cảnh Hòa dần dần tái nhọt, chỉ cong khóe môi, lộ ra một tia ý cười trào phúng, tối hôm qua nếu không phải Lam Hân có nói xe của cô cũng đậu ở bãi để xe của tòa nhà Lục Thị từ lâu thì anh cũng sẽ không nhớ tới camera theo dõi bên trong xe, anh lập tức gọi điện thoại cho Âu Cảnh Nghiêu, quả nhiên là đã tìm được băng chứ có căn cứ chính xác kèm theo “Mang người đi.”
Đại đội trưởng ra lệnh một tiếng, có bốn người hướng tới Cố An An cùng Hứa Cảnh Hòa đi đến.
)À ” Cố An An hồn bay phách lạc ngã ngôi trên mặt. đất, sắc mặt tái nhọt, toàn thân run rấy, “Không, không phải như thế, không phải như thê.”
Có An An lắc lắc đầu thật mạnh, không. thể tin được, cuộc đời cô ta sau này lại kết thúc như vậy.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua Có An An, cười lạnh nói: “Cô An An, Hứa Cảnh Hòa đã cô ý tiếp cận cô, mục tiêu chính để lợi dụng cô để có được tập đoàn Lục Thị, cho cô một Có Thị, đó là bởi vì cô có thể thừa nhận ham thích đặc thù của anh ta.”
ĐA ” Cố An An chịu đả kích đến rùng mình một cái, nhìn thoáng qua Hứa Cảnh Hòa nãy giờ không nói lời nào.
“Không, không có khả năng. ….. hu HỦNHU 3… Không có khả năng, anh ấy sẽ không đôi xử với tôi như vậy.
Cố An An gào khóc thảm thiết.
Nhưng mà Hứa Cảnh Hòa vẫn không hê có ý định bào chữa, đối với Cố An An mà nói, đây chính là hắn đã thừa nhận.
Cuộc đời cô ta sao lại có thể thảm thương tới vậy chứ, không có được một người thật lòng yêu thương cô ta.
Lam Hân nhìn thấy Cố An An như vậy, không hiểu sao lại không thấy thương cảm cho cô ta chút nào, đời người ngắn ngủi, tại sao lại không biết học cách trân trọng chứ?
Ít nhất cũng phải cảnh giác cao độ, mở to mát nhìn những người chung quanh, xem họ đôi xử với mình có bao nhiêu chân tình.
Cô nhìn Cô An An bị hai đồng chí cảnh sát mặc thường phục nâng dậy, mới nói: “Ít nhất cha mẹ là người duy nhất trên thế giới này đối xử chân thành với cô, là cô, là cô tự từ bỏ chính mình, cũng từ bỏ họ, tham vọng xâu xí và những gì cô đã làm khiến trái tim mọi người rét lạnh.”
Tiếng khóc của Cố An An chợt dừng lại, đôi mắt ngắn lệ, nhìn rõ rằng được khuôn mặt đang bình tĩnh của Lam Hân.
Sau khi bị cảnh sát mang đi, cô ta cũng không thèm biện minh thêm lời nào khác.
Hai người để mặc cho cảnh sát mang mình đi, Lam Hân vẫn nhìn theo bóng dáng hai người kia rời đi, sau đó mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trầm mặc không nói lời nào.
Cô cúi đầu, trên mặt cũng không có một tia vui sướng, ngược lại là càng thêm ưu thương.