Nhạc Cần Nghiên ở một mình quá nhàm chán, liền rút di động ra, nhắn số gọi cho Lục Tư Tư.
“Alo! Nghiên Nghiên, mau tới cứu chị, ở tầng năm khách sạn.”
Giọng Lục Tư Tư rất gấp gáp.
Nhạc Cần Nghiên lập tức rùng mình, vội mở cửa chạy ra ngoài, “Tư Tư, em đang ở tầng năm đây, chị đang ở đâu?”
Lục Tư Tư vừa chạy vừa nói: “Chị cũng không biết ở nơi nào, có hai người đàn ông đuổi theo nên chị chạy bán mạng. Bọn họ muốn làm nhục chị.”
Nhạc Cần Nghiên giật mình, nghe được âm thanh từ bên trái truyền đến, cô lập tức chạy về hướng đó.
“TỪ 1U, TU TỪ,”
Nhạc Cần Nghiên vừa chạy vừa gọi, vô cùng sốt ruột, tất cả mọi chuyện đều trùng hợp đến kỳ lạ.
Đầu tiên là Lam Lam, hiện tại là Tư Tư, là ai có năng lực lớn đến vậy chứ?
Lục Tư Tư vừa chạy vừa ngó nghiêng phía sau, cô không nghĩ bản thân chỉ muốn đến tầng cao nhất hít thở chút không khí, lại bị hai người đàn ông theo dõi, hơn nữa, từ tầng một vẫn đuỏi theo cô chạy tới năm tầng.
“Con đàn bà thối, tao xem mày chạy được hướng nào?”
Một gã béo mập, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Tư Tư.
Lục Tư Tư phẫn nộ đáp trả, “Tên khốn kiếp, nếu hôm nay tao ra khỏi đây, thì đây cũng chính là ngày chết của mày.”
Lục Tư Tư đáy lòng phẫn nộ cũng bùng nổ tới cực điểm.
Sự tình hôm nay là có người cố ý an bài, nếu không, ở nơi thế này sẽ không có ai dám làm như vậy.
Lam Lam cũng không biết có gặp chuyện gì không may không?
Chết tiệt! Là do cô quá sơ suất.
“Hừ! Đứa con gái hèn mọn nhà họ Lục mà thôi, còn có thể làm gì tao?”
Tên mập cười lạnh nhìn Lục Tư Tư.
Lục Tư Tư vừa nghe lời này, rõ ràng bừng tỉnh.
“Tần Ninh Trăn, đồ đàn bà không biết xấu hỏ, tôi nhất định khiến cho tổ tông mười tám đời nhà bà cũng không được chết tử tế.”
Lục Tư Tư nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước.
(3:84g7 #Ềnu/a cjệp lên3hật đóng sơquảr) 89 3 82
Còn có A Hoành, A Hoành phải làm sao bây giờ?
Lúc cô đang cố chạy trồn, nhìn thấy A Hoành bị hai gã đàn ông kéo vào phòng, hơn nữa, nhìn tình trạng có vẻ không tốt lắm.
Lục Tư Tư nhất thời cảm thấy tủi thân, cảm giác có thiên la địa võng đang đặt trên người cô, trong khi cô chỉ có một thân một mình.
“A…” Lục Tư Tư không tập trung, bị vấp phải tắm thảm giữa đường.
Cánh tay cùng đầu gối cùng truyền đến đau đớn.
Điện thoại di động cũng bay đi rất xa, cô đau đến nghiên răng.
Mà hai gã đàn ông kia đuỏi tới cũng thở hỗn hển dừng lại, “Chạy đi, sao không chạy nữa hả?
Không phải vừa rồi rất sung sức, rất mạnh mẽ sao?
Hiện tại sao lại không chạy nữa?”
Tên mập cười xấu xa nhìn Lục Tư Tư.
Chương 976:
Tên gầy bên cạnh thì nở nụ cười dâm đãng: “Đại ca, dáng người con đàn bà này rất tuyệt đó.”
“Ừ! Chờ một chút mày cũng có phần.”
Tên đại ca cười tà ác, nhìn thấy dáng vẻ quyền rũ kia, nếu đêm nay được hưởng thụ thì chắc hẳn sẽ rất ngất ngây, gã bèn xoay người muốn kéo lấy Lục Tư Tư.
Nhưng còn chưa có đụng tới người Lục Tư Tư, tay đã bị người ta đá một cước.
“A…. Đau quá, tên khốn nào. .. dám xem vào chuyện của ông đây.”
Tên béo phẫn nộ mắng to.
Nâng mi vừa thấy, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, kính mắt gọng vàng, đường nét tuần tú, đang mỉm cười nhìn hai gã, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười tựa băng, khiến người ta lạnh sống lưng.
“Đúng là thói đời, lá gan các người cũng lớn quá nhỉ, dám ngang nhiên như vậy.”Lôi Lăng quỷ dị nhìn đối phương.
“Hừ! Tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này, việc này cũng không phải chuyện mày có thể xen vào .”Gã béo nghiêm nghị rống to với Lôi Lăng.
“Ô, vậy nói xem nào, vì sao tôi không thể xen vào?”Lôi Lăng đi qua, thật cẩn thận nâng Lục Tư Tư đang ngã đau đón dưới sàn.
Vừa thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lục Tư Tư, anh ta hơi sửng sốt, nở nụ cười một cách nhã nhặn: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lục Tư Tư lắc đầu, cảm kích nhìn thoáng qua đuối phương “Cám ơn! Tôi không sao.”
“Tư Tư, Tư Tư, chị không sao chứ!”
Lúc Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy Lục Tư Tư tự đáy lòng cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Lục Tư Tư nhấp cánh môi khô khóc, vội vã nói: “Nghiên Nghiên, mau, A Hoành, A Hoành đang trong tình trạng vô thức bị người ta mang đi rồi.
Cậu ấy bị đưa vào một phòng khách sạn, em mau đi tìm đi.”
Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, Mộc Tử Hoành sao?
“Ở đâu?”
Cô vội vàng hỏi, trong tình trạng không có ý thức bị đưa vào một căn phòng, chuyện này có thể nghĩ ra được.
Mộc Tử Hoành cũng đang bị người ta hãm hại.
Lục Tư Tư chỉ chỉ hướng mình vừa chạy qua, thở hồng hộc nói: “Từ nơi này rế vào, ở dãy bên trái, cụ thể là phòng nào chị không kịp nhìn ra.”
Nhạc Cần Nghiên lo lắng nhìn cô, “Tư Tư, chị thì sao, vậy còn chị phải làm sao!”
Lục Tư Tư nhìn thoáng qua Lôi Lăng, kéo tay anh ra : “Tiên sinh, anh cứu người cứu cho trót, tiễn phật tận tây thiên, anh giúp tôi được không?
Một người em trai của tôi bị đưa vào một căn phòng, tôi có dự cảm không tốt, giúp… giúp tôi, có được không?”
Lôi Lăng nhìn thây cô lôi kéo cánh tay mình, nhàn nhạt cười: “Tôi là người làm ăn, cũng khôn bao giờ làm ăn lỗ vốn.”
“Anh muốn có cái gì?”
Lục Tư Tư hỏi, hiện tại gọi điện thoại bảo người tới thì không kịp nữa rồi.
“Bắt lầy người phụ nữ kia cho tôi.”
Ngay lúc Lục Tư Tư nói xong, phía sau Nhạc Cần Nghiên lại truyền đến thêm hai tên đàn ông mặc tây trang.
Nhạc Cần Nghiên vội gọi cho Lục Hạo Thành, nhưng điện thoại vừa đổ hai hồi chuông, chưa kịp kết nói đã bị người ta lấy đi, ném trên mặt đất, rơi dập nát, màn hình nháy mắt thành vỡ tan rồi tắt ngúm.
“Alo! Nhạc Cẩn Nghiên.Làm sao vậy?”
Lục Hạo Thành vừa nghe điện thoại, rồi lại thấy không có âm thanh.
Anh nghi hoặc nhìn thoáng qua điện thoại, chẳng lẽ cô ta đã gọi nhằm số sao?
Chương 977:
Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng “Máy người kia đã nói rõ, là Lục Hạo Khải sai khiến. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, hãy đi trước đi.”
Lục Hạo Thành gật nhẹ “Đi, hôm nay có Vĩnh Hằng Chỉ Tâm, tôi nhất định phải có được “
Hai người cùng đứng dậy rời khỏi phòng.
Na “Bốp. . .” Một tên tát vào mặt Nhạc Cần Nghiên…
. Đồ Khốn kiếp, dám đánh tao.” Nhạc Cẩn Nghiên nồi giận, chân nâng giày cao gót lên, một cước hung hăng dẫm mạnh lên giày tên kia.
“A. ..” Thình lình bị ăn đau khiến đối phương la toáng lên.
“Nghiên Nghiên, cẩn thận.”
Lục Tư Tư nhìn khuôn mặt sưng tấy của Nhạc Cẩn Nghiên, vẻ mặt vô cùng hồi hận, cô vừa rồi không nên gọi Nghiên Nghiên lại đây, khiến con bé gặp phải nguy hiểm.
Nhạc Cẩn Nghiên đã học taekwondo, đối mặt với hai gã đàn ông cũng không có gì phải e ngại.
Nhưng vì lo lắng cho Mộc Tử Hoành, khiến cô không tập trung được.
Mà hai gã đứng sau Lục Tư Tư, cũng cười xấu xa hướng tới cô.
Lôi Lăng vừa thấy, kính mắt gọng vàng hạ xuống, ánh mắt ôn nhuận lập tức tràn ngập tà ác cùng lãnh liệt, nhìn thấy bàn tay heo kia lại hướng đến Lục Tư Tư anh tung một cước đá qua.
Vì lực quá mạnh, tên mập nhất thời đau đến nắm chặt cánh tay lui về phía sau vài bước, hiện tại tay gã đau như: bị trật khớp.
Mặt khác,gã còn lại cũng liều chết lao vào tấn công Lôi Lăng, Lôi Lăng cho một cước vào bụng hắn,đối phương còn không kịp ra tay, cả người đã ngã ngửa trên mặt đất.
Nguy hiểm bên này vừa được giải trừ, Lục Tư Tư cởi giày cao gót, liền hướng tới Nhạc Cẩn Nghiên chạy đến đánh vào hai gã kia.
Đôi cao gót của cô không chút khách khí gõ vào đầu máy tên kia.
“A…..” Người đàn ông chỉ cảm thấy sau đầu có cảm giác một luồng nhiệt ấm nóng, sau đó là đau dữ dội.
Quay đầu lại nhìn chiếc giày cao gót trong tay Lục Tư Tư tức giận muốn đánh tới cô.
Nhạc Cần Nghiên nhân cơ hội này, một cước đá vào đụng quần đối phương khiến hắn không kịp chạm vào Lục Tư TƯ; Cơ thể vạm vỡ lập tức cúi xuống, đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người từng chút ngã nhào trên mặt đất, rên rỉ một cách đau đón.
Tên còn lại nhìn thấy điều này, một nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt thô ráp, và hắn đã quay người bỏ chạy không kịp suy nghĩ.
Lục Tư Tư giơ giày ném vào sau ót tên chạy đi.
“A… .” Đối phương kêu đau một tiếng, cũng không có dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Lục Tư Tư và Nhạc Cẩn Nghiên cũng không có sức lực đuổi theo nữa.
Hai người cực kỳ chật vật đứng tại chỗ.
Lục Tư Tư hít thở chút, lại cởi chiếc giày còn lại, dùng sức táng vào tên đàn ông ngã sõng soài ở dưới.
“Khốn kiếp, tao phải giết loại khốn nạn như mày.”
Lục Tư Tư nổi điên dùng giày đánh tới tấp vào đối phương.
“A…. đau quá, đau quá, đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa.”
Đối phương như họa vô đơn chí, cơ thể vạm vỡ co quắp lại, run rẫy van xin dưới đất.
Lôi Lăng nhìn thấy cô điên cuồng như vậy liền hoảng Sợ,phụ nữ mà nỗi điên lên cũng thật đáng sợ.
Nhạc Cẩn Nghiên lại vội vàng nói: “Tư Tư, đừng đánh nữa, chúng ta đi tìm Mộc Tử Hoành trước đã.”
“Được!”
Lục Tư Tư lúc này mới dừng lại, ngay cả giày cao gót cũng không kịp cầm, liền lôi kéo Nhạc Cần Nghiên chạy đi.
Lôi Lăng nhìn hai người phụ nữ vội vàng chạy đi, sắc mặt trở nên nhu hòa, dưới đôi kính gọng vàng là đôi mắt sáng ngời, lộ ra ý cười, anh ta lấy ra điện thoại, gọi đi một cuộc.
rồi mới đuổi theo sau Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư.