Bà nội Cố nhìn bà mỉm cười: “Trước khi chết có thê được nghe con nói câu này, mẹ chết cũng nhắm mắt.”
“Mẹ… Lâm Mộng Nghỉ có chút bắt lực. Nếu chưa hễ trải qua một số chuyện, làm sao có thê hiểu được tình cảm gia đình mới là thứ quan trọng nhất.
“Ha ha… Được rồi, các con không cân phải. đau lòng vì mẹ, mẹ đã rât có phúc rôi.”
Ánh mắt bà nội cố quét qua từng người một, mỉm cười đôn hậu. Cuôi cùng rơi vào Tiểu Nam Kiều đang trong vòng tay của Có Tích Hồng, càng nở nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Giai Kỳ rửa sạch anh đào mang ra, mọi người ngôi ăn anh đào cùng nhau.
Lam Hân nhìn một gia đình hạnh phúc như vậy, chỉ có thiếu mỗi anh cả. Anh ấy ở trong tù nhất định rất khó chịu, sông an nhàn sung sướng nhự anh ây, như thế nào lại ăn uống khổ sở như vậy.
Tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện của Cô Ức Sầm. Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Hạo Thành đi đến phòng của Có Ức Lâm.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở sảnh phía bên ngoài.
Cố Ức Lâm hỏi: “Cậu vẫn luôn điều tra chuyện của anh cả, vất vả rồi.”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Hiện tại đã có manh mối, nhưng còn phải đợi thêm một chút.”
“Ừm!”
Có Ức Lâm nhẹ gật đầu, “Lần này đối với anh cả mà nói, sẽ là một bài học khó quên. Hi vọng anh cả sẽ trở nên trầm ôn hơn một chút trong tương lai.”
Mặc dù mọi bằng chứng đều cho thấy anh ta bị hãm hại, nhưng anh ta thích đi đến những nơi đó đề chơi bời. Nếu không đê ý một chút chắc chắn một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua anh ta, thấy. sắc mặt của anh ta không được tốt lắm, mây ngày nay hãn là không được ngủ ngon giâc.
“Đã điều tra ra được người kia là ai, cảnh sát đã qua đó rôi, đang tìm tung tích của anh ta. Sẽ có tin tức tròng vòng hai hoặc ba ngày nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Có Ức Lâm nhìn anh và mỉm cười: “A Thành, nói thật, có cậu cảm giác thật là yên tâm.”
Có anh ở đây, dường như không có chuyện gì là không thẻ giải quyết được.
Lục Hạo Thành cười nói: “Tôi cũng không phải là vạn năng, cậu biết là tôi lăn lộn ở hai thế giới trắng đen lẫn lộn, ở trong bóng tối luôn có thể vô tỉnh điều ra ra được manh môỗi.
Nhưng mà, vẫn chưa thể tìm thấy băng chứng vê vụ tai nạn của bà nội, nên tôi cũng không phải là vạn năng.”
“Cảm ơn cậu!”
Có Ức Lâm nhìn anh cười cười, “Tôi biết cậu đã cố gắng hết sức. Lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, tôi cũng không tin tưởng vào anh cả.
Dù sao anh ây cũng thường xuyên ra ngoài chơi bời, tính tình lại bộc trực, không chịu được cám dỗ là điều khó tránh khỏi.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Ngược lại tôi tin tưởng những gì anh ây nói.”
Cố Ức Lâm: “Có thể mọi người đều như vậy. Hãy nhìn anh ấy ở nhiều góc độ.”
“Ừm! Em quả thực hiểu rõ về anh ấy.”
Lục Hạo Thành không phủ nhận điều này, họ đều là anh em HẠ lên cùng với nhau. Mặc dù anh ta không tôt bằng Âu Cảnh Nghiêu và những người khác, nhưng tính tình của hai anh em bọn họ, anh vẫn nắm như lòng bàn tay.