Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mộc Tử Hoành chaụ mày nói: "nghe âm thanh đá cửa này, xem ra người đến không thiện lành gì."
Tô Cảnh Minh cũng nói: "cho dù là ai muốn gây chuyện, thì cũng phải hỏi năm đầm này của tôi có cho phép hay không?"
Âu Cảnh Nghiêu cũng nhếch lông mày lên, có lẽ anh ấy biết người đến là ai.
Nhưng ánh mắt của Lam Hân lại lo lắng nhìn con gái đang nằm trên giường bệnh.
Cô bé bị quấy rầy trong giấc ngủ, liền chau mày, hàng lông mi dài của cô bé bỗng run nhẹ.
Ảnh mắt Lục Hạo Thành ảm đạm, nhanh chóng đi đến mở cửa.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dật Kha xuất hiện trước mắt anh.
Khi nhìn thấy cha mình, khuôn mặt của anh bỗng nhiên chìm xuống, đôi mắt của anh trở nên sắc nét và giận dữ.
Lục Dật Kha không hỏi gì cả, giận giữ mím chặt môi, nhanh chóng giơ tay lên. "Bộp....." Khuôn mặt của Lục Hạo Thành bị tát mạnh một cái.
Lục Hạo Thành nheo mắt, giận dữ nhìn Lục Dật Kha, toàn thân siết chặt, một sự tức giận rất mạnh mẽ, ngay lập tức lan rộng xung quanh.
Lục Dật Kha nhìn con trại bỗng nhiên lộ ra sự giận dữ như một con sư tử muốn xé toạc mọi người, và lạnh lùng nhìn ông.
Tính khí hai cha con họ giống nhau, lúc quật cường thì cứ như là đòi mạng người khác vậy, chín người cũng không thể cản lại được.
Hai cặp mắt nóng rực không thua kém nhau giận dữ nhìn đối phương, không chịu nhường nhau. "A......" Mộc Tử Hoành giật mình hét lên.
Những người trong phòng đều kinh ngạc.
Mộc Tử Hoành cũng đã tức giận, anh ấy bước vài bước qua đó, giọng nói tức giận: "bác Lục, tại sao bác lại không phân rõ thị phi mà lại đánh Hạo Thành? Trước khi đánh cậu ấy, tại sao lại không hỏi nguyên nhân hậu quả của câu chuyện là như thế nào?"
Lục Dật Kha giận dữ lạnh lùng nhìn Lục Hạo Thành: "Đánh nó đã coi như nhẹ rồi, ta sớm đã cảnh báo Lam Hân, bảo nó rời khỏi tập đoàn Lục Thị, không ngờ nó lại bị điếc tai, bây giờ còn làm cho cháu trai ta mất rồi. Đó là cháu trai của Lục gia ta, vậy mà cô ta cũng dám làm như vậy?" Âm thanh giận dữ bất bình gầm lên.
Lần này Lục Dật Kha rất tức giận, ông nhếch lông mày lên, lạnh lùng nhìn chăm vào Lục Hạo Thành, đứa con trai này của ông, không bao giờ nghe lời của ông, bây giờ lại vì một người mẹ đơn thân, vậy mà lại bảo vệ đến mức đó, ban đầu ông định đến tìm Lam Hân, không ngờ mở cửa lại là con trai mình.
Anh quả nhiên cũng đang ở trong bệnh viện. "Haha......" Mộc Tử Hoành mỉm cười mỉa mai: "bác Lục, cháu thực sự có chút thương xót bác đầy? Bác nói xem sao bác lại bị mấy người phụ nữ đó lừa quay vòng vòng như vậy chứ?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Dật Kha vừa nghe xong lời này, càng tức giận hơn: "Mộc Tử Hoành, đừng nghĩ rằng cậu họ Mộc, thì có thể nói chuyện với tôi như vậy."
Mộc Tử Hoành nhìn ông giọng lạnh lùng: "may mà tôi họ Mộc, cha tôi sẽ không bao giờ chưa phân rõ thị phi mà đánh người, hoặc là chưa phân rõ thị phi mà vu không con trai của mình." "Mộc Tử Hoành, cậu......" "Mộc Tử Hoành, đồ khốn anh, đừng có quá đáng." Lục Hạo Khải bất ngờ xuất hiện và mắng chửi
Mộc Tử Hoành nhìn, mỉm cười: "Yo, thì ra phía sau còn có một con rùa rụt cổ nữa à?"
Tính cách của Lục Hạo Khải luôn cáu kỉnh, ngay khi nghe Mộc Tử Hoành nói những lời như vậy, tính khí gắt góng bông nhiên dâng lên.
Hẳn chỉ vào mũi của Mộc Tử Hoành nói, "Mộc Tử Hoành, anh ra đây, chúng ta đi ra ngoài đánh nhau đi, xem tôi đánh anh tìm răng luôn."
Ánh mắt Mộc Tử Hoành lạnh lùng nhìn hắn, và không nao núng: "đánh thì đánh, sợ cậu chắc?" Mộc Tử Hoành nói xong liền đi ra ngoài.
Lục Hạo Thành kéo anh ấy lại, nhìn anh ấy nói, "cậu tính toán với chó điên để làm gì?"
Mộc Tử Hoành giận dữ nói: "chính là vì nó là chó điên, nên mới phải đánh cho một trận đánh cho đến khi hắn nhớ mới thôi.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn anh ấy: "Về đi."
Woa......" bỗng nhiên, Kỳ Kỳ nằm trên giường bệnh bị đánh thức bởi những tiếng ôn, nữa tỉnh nữa mê trong khoảnh khắc bỗng khóc lên. "Mẹ ơi, mẹ... cô bé nhìn quanh trong sự sợ hãi, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt, có chút lo sợ.
Lam Hân nhìn, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé, thì thầm: "Kỳ Kỳ, đừng khóc, mẹ đây."
Lam Tử Kỳ nghe được giọng nói của mẹ, dần dần im lặng, cô bé đã được gây mê, nên luôn trong trạng thái ngu.
Nếu không bị đánh thức bởi những âm thanh này, thì cô bẻ có thể ngủ đến sáng mai.
Mà ở cửa, ngày càng có nhiều người, Cố Ức Lâm và Lâm Mộng Nghi, Cố Dịch Hồng cũng đã đến. "Lục Hạo Thành, anh nói ai là chó điên?" Lục Hạo Khải gầm rú giận dữ xông vào Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thậm chí không nhìn lấy hắn, chỉ lạnh lùng ném ra một từ: "cút!"
Lục Dật Kha nghe xong, không kiềm chế được, "Lục Hạo Thành, mày…...... Đội mắt giận dữ của ông đen xì, cơ thể cũng không thể kiểm soát được lùi vài bước.
Lục Hạo Khải nhanh chóng dìu ông, "Cha, tại sao cha lại tức giận với loại người này cơ chứ? Nếu như anh ta thương cha, thì sẽ không bảo vệ người phụ nữ đã giết con trai con đâu." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mộc Tử Hoành đứng bên cạnh nghe lòng càng đau đớn hơn, sao Hạo Thành lại có người cha như vậy chứ.
Cố Dịch Hồng nghe xong, đi qua, nói: "Dật Kha, mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, ông vội như vậy để làm gì?"
Lục Dật Kha nghe thấy giọng nói của Cổ Dịch Hồng liền quay đầu nhìn ông: "sao mấy người cũng đến đây vậy?"
Cô Dịch Hồng nói: "dù sao cũng là Mộng Nghị đây đứa trẻ, chúng tôi đến để xem sao." Lý do ông đến rất đơn giản, Lam Hân này, chính là con gái mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Ông đã bỏ lỡ mấy lần, nhưng không ngờ rằng cô là giám đốc Lam của công ty Hạo Thành.
Lục Dật Kha mỉm cười: "Cháu tôi mất rồi, nhưng đứa trẻ đó vẫn còn sống khỏe mạnh, nó cút thì cứ cút đi, sao lại không đền mạng cho cháu của tôi chứ." "Cút!" Giọng nói giận dữ của Lục Hạo Thành truyền khắp hành lang.
Lục Dật Kha chỉ cảm thấy rằng đáy tại của mình bị đâm thủng rồi.
Ông ngày ra nhìn con trai mình, chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy, đôi mắt đen tối, đáy mắt chảy ra khỏi ngọn lửa giống như đang muốn phun trào. Ảnh mắt Lục Hạo Thành giận dữ, ảm đạm nhìn chằm chăm vào người cha trước mặt anh, nói từng từ một "từ nay tình cha con của ông và tôi, ân đoạn nghĩa tuyệt. Tuy nhiên, tập đoàn Lục Trân thuộc về mẹ tôi, mấy người đã từng nợ mẹ tôi, tôi sẽ lấy lại từ mấy người từng chút một " "Hạo Thành, mày…..... "Đừng gọi tên tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không gọi ông là cha, bởi vì ông không xứng. Ông đã tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bị ép rời đi, nhưng ông lại lạnh lùng đứng nhìn, là một người chồng, là một người cha, ông đều không xứng." Giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành vang ra từng từ một.
Đôi mắt giận dữ của Lục Dật Kha trở nên lạnh lẽo từng chút một.
Ông lý luận, nhìn Lục Hạo Thành gầm thét: "Hạo Thành, đó đã là chuyện của hơn 10 năm trước rồi, lúc trẻ ai mà không phạm sai lầm chứ? Tại sao con phải ôm chuyện này không buông vậy? Còn nữa, đứa trẻ trong bụng của An An, cũng là cháu trai của con, cũng chính mắt nhìn nó rồi đi như vậy. Cháu trai của Lục gia ta, quý giá biết bao, nhưng lại không còn nữa." "Vậy sau? Vậy bây giờ tôi sẽ cho ông xem xem, cháu trai của ông mất như thế nào." Giọng nói của Âu Cảnh Nghiêu, bất cần xuyên qua tại của mọi người.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất