Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 441: Không thể ở bên nhau sao








“Nhiên Nhiên, mẹ biết, mẹ Cần Nghiên của con gần đây có đỡ chút nào không?”



“Mẹ, mấy ngày nay chú Mộc vẫn ở cùng mẹ Cẩn Nghiên.Mỗi ngày đều mang theo mẹ Cần Nghiên đi ăn cơm đi dạo phó, đôi khi đi xem phim, vài lần cũng cho con cùng đi. Nhưng sáng sớm hôm nay, chú Mộc đã phải trở về, con có gửi qua cho mẹ để chú Mộc mang về, mẹ thấy nhất định sẽ rất thích.”



“Oa, Nhiên Nhiên của mẹ đúng là tri kỷ.” Lam Hân cười đến vui vẻ hạnh phúc.



“Nhiên Nhiên, lúc quay ngoại cảnh nhát định phải cẩn thận.”



“Mẹ, con biết, vậy mẹ nhanh đi ăn cơm đi, con phải học thuộc kịch bản trước, lời thoại của con rất nhiều.”



“Được! Vắát vả cho Nhiên Nhiên nhà chúng ta.”



Lam Hân nói xong, đau lòng cúp điện thoại.



Cô mỉm cười, nhớ lại khoảng thời gian gian khổ đó, có ba đứa trẻ ở bên cạnh, trong cô tràn đầy năng lượng tích cực, không ngại khó khăn, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo không gì cản nủi.



Gặp khó khăn trong cuộc sống cũng không có gì là ghê gớm, dù sao trời không tuyệt đường người, chỉ cần bạn không bỏ rơi chính mình thì sẽ mở ra một bước ngoặt khác trong cuộc đời.



Cô đứng dậy, dọn đẹp lại bàn làm việc một chút, Ninh Phi Phi đi vệ sinh cũng đã trở lại.



Cô ấy đứng ở cửa nói: “Quản lý Lam, chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm đi.”



“Được!” Lam Hân gật đầu.



Cô tắt máy tính, mới rời khỏi bàn làm việc, cùng Ninh Phi Phi đi ăn cơm.



Ngay khi hai người vừa mới bước ra, liền đụng phải Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu.



Lục Hạo Thành nhìn chân cô vẫn đi giày bệt, chỉ sợ chân vẫn chưa hoàn toàn bình phục.



Lam Hân bỗng nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành, trong đầu nhớ tới lời nói của Ninh Phi Phi, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía anh.



Vẫn là áo sơ mi may thủ công đắt tiền và quần tây đen, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt tuần tú, làn da hoàn hảo không chút tì vết, đôi môi mỏng có vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh đẹp.



Lục Hạo Thành cũng lằng lặng nhìn cô, khóe miệng nâng lên.



Âu Cảnh Nghiêu hơi bước về phía trước, khuôn mặt tuấn tú không có nhiều cảm xúc, anh nhìn thoáng qua hai người trước mặt, giọng điệu ôn hòa: “Quản lý Lam, Ninh trợ lý, cùng nhau đi đi!”



Lam Hân khẽ gật đầu, “Vậy đi thôi!”



Dù sao đã chạm mặt nhau, lại đi ăn cơm cùng một chỗ, có thể không đi cùng nhau sao?Bốn người cùng nhau đi thang máy đến căn tin.



Cố. An An trước khi bước ra khỏi công ty đã nhìn thấy Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu cùng Lam Hân và Ninh Phi Phi đều đến căn tin.



Lúc này đây, cô ta phải thật cẩn thận, sẽ không bị Lục Hạo Thành phát hiện ra chứ?



Cô ta đi đến con đường phía sau tòa nhà công ty, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện.



“Alo! Cậu đã đến chưa vậy?”



” An An, nhìn phía trước đi, xe của ta đậu ở ven đường, cháu cứ việc đi qua.”



Cố An An nghe xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một chiếc ô tô màu trắng đậu ở ven đường, cô ta cong môi cười lạnh, bước nhanh về phía xe.



Mọi thứ trên đời đều là một món quà, và tất cả những gì cô ta có bây giờ đều là món quà trời ban cho, không ai có thể lấy đi được.



Kể cả con gái ruột nhà họ cũng không thẻ.



Nhà họ Cố chỉ có thể có một cô con gái.



Rất nhanh đã đến gần chiếc xe, đưa hai nhúm tóc đã được bọc kín cho người đàn ông trên xe, tóc Lâm trước cô ta lấy vẫn còn, bây giờ mới vừa lúc dùng tới.



Đừng đến cơ quan thẩm định lớn. Hãy tiêu thêm tiền và tìm người quen. Tôi muốn biết kết quả càng sớm càng tốt. Tôi sẽ gọi cho cậu sau." Giọng nói của Cố An An. trầm thấp, Cục Hạo Khải mấy ngày nay bận rộn, không thể tới đưa đón cô ta tan tầm, vì bồi thường đã cho cô ta một khoảnh tiến, hiện tại đã có chỗ dùng.



Quả nhiên, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng có thể giải quyết.



"Được, ngày mai bên ta sẽ cho cháu biết kết quả." Người đàn ông nói xong, Tiến Lái xe rời đi.



Cách đó không xa, Cổ Ức Lâm đang qua Lục Thị tìm Lục Hạo Thành, thấy Cố An An đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt, lại còn đưa vật gì đó cho ông ta, đứng từ xa, cũng không nhìn ra đó là vật gì



Nhưng khi chiếc xe chạy ngang qua anh, anh đã tiếc nhìn biển số xe, âm thầm ghi nhớ.



Mà Cố An An, vẫn đứng tại chỗ chưa rời đi.



Cổ Ức Lâm đi đến trước mặt cô ta, giọng ôn hoà: " An An, em ở đây Làm gì vậy?”



Cố An An vừa nghe thấy tiếng anh hai, rất nhanh hoàn hồn, cũng giật mình nhìn Cố Ức Lâm.



“THaI/9277. Ew Anh hai, anh tới lúc nào vậy?” Giọng nói khẩn Cố Ức Lâm hơi nhíu mày, lúc Cố An An một làm sai chuyện gì, đều có vẻ mặt như vậy.



Anh tỏ ra như không có chuyện gì “Anh vừa đỗ xe qua đây, muốn đi gặp Hạo Thành, vừa lúc gặp được em, đi thôi, chúng ta cùng vào công ty.”



Cố. An An dịu dàng cười: “vâng, anh hai, giám đốc Lục đã đi ăn cơm, giờ chúng ta qua anh ấy có thể đã trở lại.”



Cố Ức Lâm nhìn cô ta thật sâu rồi hỏi: ” An An, thật ra anh rất muốn hỏi em, từ nhỏ đến lớn em đều thích Hạo Thành, sao lại đồng ý gả cho Lục Hạo Khải, Lục Hạo Khải cũng không phải một người đáng để giao phó cả đời.”



Cố. An An vừa nghe lời này, trong lòng chua xót vô cùng.



Ưu thương mở miệng: ” Anh hai, anh cũng biết, Lục Hạo Thành để quan tâm đến chị Tiểu Ức, em và anh ấy căn bản là không có khả năng, hơn nữa, em cùng Lục Hạo Khải đã xảy ra chuyện như vậy, em cũng chỉ có thể gả cho Lục Hạo Khải.



Em cũng biết Lục Hạo Khải không phải là người đáng để gửi gắm cả đời, nhưng vẫn tin tưởng ai cũng tốt hơn, Lục Hạo Khải sau khi có gia đình, cũng sẽ thay đổi.”



Cố An An nói như vậy, thật ra là đang lừa gạt chính mình, người như Lục Hạo Khải sao có thể xem trọng gia đình chứ?



Nhưng cô ta tin tưởng, tuy có chút tối tăm, nhưng tương lai của cô ta sẽ tươi sáng hơn bắt cứ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK