Chương 194: Cậu ấy lạnh lùng, nhưng tốt bụng, càng là người trọng tình trọng nghĩa
Aizl
Anh đây là tự chuốc vạ vào thân, có thể trách ai đây?
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn về phía trước, nhìn
chiếc xe phía trước chậm chạp chuyền động.
Anh gầm lên: “Mau theo nhanh, xem xem bọn họ đến
bệnh viện nào?”
“Biết rồi, không phải đang theo đây sao? Còn có, Lục Hạo Thành, đừng có cả ngày quát mắng tôi thế, tôi cũng là người nóng tính.” Mộc Tử Hoành nói rồi, vẻ mặt đành chịu khởi động xe chằm chậm theo phía sau.
Anh tức giận đến nỗi hô hắp bỗng chốc bùng lên, lại bị
anh mạnh mẽ áp chế xuống.
Âm thanh vừa lạnh lùng vừa lo lắng đo của Lục Hạo
Thành khiến anh vừa tức giận vừa đau lòng.
Đối với Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh, Âu Cảnh Nghiêu mà nói, Lục Hạo Thành bá đạo lãnh khốc vô
tình đến nỗi làm người ta chán ghét.
Nhưng mấy người anh em, bạn bè bọn họ mới thực sự thấu hiểu con người trước kia của cậu ấy, mới có thể hiểu được nỗi đau khổ của cậu ấy, đau lòng mọi
thứ về cậu ấy.
Cậu ấy lạnh lùng nhưng tốt bụng, càng là người trọng
tình trọng nghĩa.
Đương nhiên, chỉ đối với mấy người bọn họ như vậy.
Mỗi tháng căn bản Lục Hạo Thành đều có một đêm lặp lại cơn ác mộng tối ngày hôm đó, cơn ác mộng đó giống như nanh vuốt ma quỷ, năm chặt cậu ấy không buông, cho đến khi kéo cậu ấy xuống vực sâu vô đáy
mới buông tha cho cậu ấy.
Bây giờ Lam Hân xuắt hiện rồi, anh đột nhiên nghĩ tới
một câu nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chat
chấm đậu phụ, bọ cạp sợ ngu công, mạ non sợ dế nhũi.
Cũng coi như đuối nước gặp được phao cứu sinh?
Xe cộ không kẹt đường bao lâu, xe cứu thương nghêng ngang rời đi, đường xá cũng dần dần thông thoáng.
Thành phố Giang rất quen thuộc với Mộc Tử Hoành, anh nhìn phương hướng xe cứu hộ rời đi, anh thuận
tay quay tay lái đi theo hướng đi của xe cứu thương.
Xe cứu thương dừng lại trước cửa bệnh viện nhân
dân số một thành phố Giang.
Lam Hân và nhân viên điều dưỡng cùng đẩy Thẩm
Giai Kỳ tiến vào.
Ở trên xe cứu thương Lam Hân đã nói với bác sĩ
chuyện Thẳm Giai Kỳ đang mnag thai.
Vào đến đại sảnh phòng cấp cứu, một bác sĩ nói với
cô: “Cô mau đi làm thủ tục nhập viện, chúng tôi đưa
cô ấy làm kiểm tra trước.”
“Được, phiền mọi người rồi.” Lam Hân nhìn họ mỉm
cười cảm kích.
Thẩm Giai kỳ vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là sau khi lên xe cứu thương, cô liền nhắm mắt, một câu cũng không
muốn nói.
Lam Hân nhìn cô bị đẩy vào thang máy, mới quay đầu đi làm thủ tục cho Thẳm Giai Kỳ.
Ánh mắt của những ngườiqua đường đều dừng lại
trên người cô.
Lúc này Lam Hân mới có thời gian nhìn bản thân, cô thấy trên chiếc quần trắng của mình đều là bùn đất, cả
người từ trên xuống dưới đều bốc ra mùi hôi thối.
Ngay cả trên tóc cô cũng toàn là bùn và mùi tanh.
Hơn nữa trán và đầu gối cô cũng đều rất đau.
Lúc cứu Thẩm Giai Kỳ, cô bị trượt chân hai lần, lần
thứ nhất đầu gối đập xuống thèm đá, lần thứ hai, cả
người cô ngã xuống, trán cũng đập xuống thềm đá, mấy lần khác có vẻ như chẳng nhớ rõ nữa, lúc đó
chẳng cảm thấy đau, bây giờ mới cảm thấy đau.
Cô khẽ dùng tay xoa xoa trán, rất đau, đau nhức luôn, vừa nhìn thì có máu chảy xuống, cô khẽ cau mày,
cũng không có đề ý.
Điều quan trọng là điện thoại của cô, lúc cứu Thẩm
Giai Kỳ thì đã bị rơi xuống nước.
Toi rồi!
Trong lòng cô âm thầm kêu lên một tiếng, tiểu Tuần
mà thấy cô lâu quá chưa về sẽ rất lo lắng.
Lam Hân ngó nhìn xung quanh, cô tìm ý tá, nói rõ tình huống của Thẩm Giai Kỳ, y tá nói với cô qui trình làm thủ tục, rất nhanh cô đã làm xong thủ tục nhập viện cho Thẩm Giai Kỳ.
Vừa mới nộp phí đẻ làm cho Thẩm Giai Kỳ một tắm
thẻ khám bệnh, cô đang muốn mang thẻ khám bệnh
lên tầng hai tìm Thẩm Giai Kỳ.
Vừa ngước mắt, bất thình lình, nhìn thấy Lục Hạo
Thành và Mộc Tử Hoành bước tới.