Lục Hạo Thành nhìn thấy dáng vẻ cô nghịch ngợm đáng yêu thì cười cười: “Bà xã, anh đem cả linh hồn đều giao cho em rồi, chỉ duy nhất có một nguyện vọng là có thể được yêu em cả đời này.”
Mấy thứ này một khi có thời gian thì anh phải đi học , hiện tại cũng là dễ như trở bàn tay, học hỏi thêm là để có thể phối hợp với cô vợ nhỏ này của mình.
Lam Hân vội vàng gật đầu, “Lục Hạo Thành, cả đời này, ngoại trừ yêu thương em, anh còn có thể yêu người khác sao?”
Lục Hạo Thành lắc đầu: “Không thể, anh chỉ yêu mỗi bà xã của mình thôi.”
Âu Cảnh Nghiêu từ xa xa đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, anh mang vẻ mặt chán đời lắc lắc đầu, quả nhiên, tình yêu có thể khiến cho con người trở thành kẻ ngốc, anh vốn đã nghĩ đến đầu óc Lục Hạo Thành bị choáng váng còn chưa tính, không nghĩ tới Lam Hân cũng ngáo ngơ như vậy.
Lục Hạo Thành từ khi nào thì có thể thốt ra máy lời tình cảm mùi mẫn đến thế , hôm nay thấy vậy khác gì nhìn “chim” bay lên trời , người như Lục Hạo Thành của có thể mở miệng nói ra những lời sến sảm đến thế.
Lam Hân vừa nghe lời này, đáy lòng lại mềm nhũn, giọng điệu làm nũng của Lục Hạo Thành vô cùng đáng yêu, khiến cô không kìm được mà sinh ra loại xúc động muốn cưng chiều anh thật nhiều.
Cô kéo cánh tay anh, cười nói: “Ông xã, em cũng chỉ yêu mỗi anh.”
Âu Cảnh Nghiêu phải nghe những lời này: “…… 7 niÒi nói này, hai người các người có thể chú ý một chút không, nơi này là công ty đấy.”
Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng nói.
Lam Hân cười cười, nụ cười như tia nắng ngày đông, ấm áp lòng người, cô trêu ghẹo nói: “Thư ký Âu, ông xã của tôi là chủ công ty này, chúng tôi đương nhiên khác với người thường.”
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Anh cũng có cổ phần trong công ty này mà .
“Hai người thật sự có thể khác người thường, tuy nhiên cũng mong hãy kiềm chế bản thân một chút, tôi nhìn lại thấy ghen tị.”
Âu Cảnh Nghiêu không nhanh không chậm mở miệng.
làm Hân: ở; ” Anh ta ghen tị cái gì?
Lam Hân cười cười, sóng mắt nhộn nhạo: “Thư ký Âu, chúng tôi là hai linh hồn trời sinh là để dành cho nhau, anh nghĩ thế nào?”
Âu Cảnh Nghiêu: “……. ” Anh không biết, anh chỉ cảm thấy cô bị Lục Hạo lừa lên thuyền mà bản thân lại không hay biết gì.
Lục Hạo Thành đắc ý cười nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, “Cảnh Nghiêu , người khiến trái tim tôi rung động chỉ có Lam Lam nhà chúng tôi mà thôi, cả đời này tôi sẽ luôn bảo vệ Lam Lam nhà mình.”
Lam Hân vừa nghe lời này, Lục Hạo Thành này quả thực khiến cô vô cùng cảm động.
“Đi, hai người các người nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, nhìn thấy hai người ở đây, chó độc thân như tôi là cảm thấy xấu hỗ vô cùng .”
Âu Cảnh Nghiêu hướng tới hai người phất phát tay.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành cười cười, hai người cùng tiền văn phòng đề ăn trưa.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu, khóe môi cũng không tự chủ được mà giơ cao.
Đột nhiên anh cảm thấy có ánh mắt khác lạ, liền khẽ nhướng mắt thấy Tô Cảnh Minh cách đó không xa, hai tay đút túi áo khoác dài màu xám, đầu hơi ngẳng lên, đang tức giận nhìn mình.
Âu Cảnh Nghiêu nhíu mi nhìn qua đối phương: “Nếu đã đến đây, vì cái gì mà không lên tiếng?”
Tô Cảnh Minh lúc này mới đi về phía người anh em của mình, vẻ mặt không hài lòng: “Âu Cảnh Nghiêu, các người có phải từng có chuyện gì đó giấu giềm tôi không?
Chuyện ba đứa nhỏ là con của Lục Hạo Thành , hình như tôi là người cuối cùng được biết đến.”
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu lóe lóe, chuyện này có thể trách ai được, chỉ trách được cái miệng nhiều chuyện của cậu, không bao giờ giữ bí mật được những chuyện quan trọng.
Tuy nhiên chuyện này nếu để Tô Cảnh Minh biết được, e rằng cậu ta sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng.
“Cậu nói cái gì vậy?Chúng ta cũng là mới vừa biết mà thôi.”
Âu Cảnh Nghiêu không nhìn mặt Tô Cảnh Minh, cúi đầu sửa sang lại bàn làm việc.