Lam Tử Tuấn nhìn chằm chằm Cố Ức Sầm bằng ánh mắt đầy oán giận, sau đó quay người đi vào xe cứu thương.
Mộc Tử Hoành nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Âu Cảnh Nghiêu, gọi với theo: “Âu Cảnh Nghiêu, khi nào đến bệnh viện nhớ gọi điện thoại báo cho tôi nhé, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Âu Cảnh Nghiêu không đáp lại, bế Lam Hân lên xe cứu thương, Lam Tử Tuấn cũng lên xe đi cùng.
Xe cấp cứu nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Mãi đến giờ phút này, Mộc Tử Hoành mới có thời gian lấy điện thoại gọi cho Lục Hạo Thành.
Cố Ức Sầm chau mày, cười khẩy, nói: “Anh định gọi báo cho Lục Hạo Thành chuyện này ư?”
Mộc Tử Hoành đang định gọi thì dừng lại đôi chút, nhếch mép cười, nói: “Cố Ức Sầm, nếu Lam Hân có mệnh hệ gì thì cô sẽ phải hối hận cả đời.”
“Ha ha…” Cế Ức Sầm mỉm cười đầy chế nhạo, nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Mộc Tử Hoành, tại sao tôi lại phải hối hận cơ chứ?
Cô ta chẳng qua cũng chỉ là trò đùa mọi người lúc rảnh rỗi, dạo gần đây chuyện của cô ta bị người ta bàn ra tán vào, rồi bỗng chốc trở thành tâm điểm của các tin tức nóng hỏi, cô ta làm gì đáng để tôi phải ân hận cả đời chứ?”
l Mộc Tử Hoành nghe xong lắc đầu thở dài, Cố Ức Sầm này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Mộc Tử Hoành cười khẩy, nói: “Cố Ức Sầm, bản tính lương thiện, khiêm tốn nỗi tiếng bao đời của nhà cậu đã đánh rơi đâu mắt rồi lòng bao dung độ lượng của cậu ở đâu rồi? Cậu đừng quên, nhà họ Cố trước giờ vẫn luôn là gia tộc có tiếng tăm khắp vùng, chỉ cần một chút tai tiếng thôi cũng đủ để hủy hoại danh tiếng mà gia đình cậu đã gây dựng suốt bao năm đấy.”
Có Ức Sầm đương nhiên hiểu được ý nghĩa câu nói của Mộc Tử Hoành, anh ta cười nhạt, nói: “Mộc Tử Hoành, danh tiếng của nhà họ Cố chúng tôi không cần anh phải bận tâm.”
Mộc Tử Hoành cũng lạnh lùng nói: “Tôi cũng không có thời gian rảnh để quan tâm chuyện đó, cậu đi đi.”
Tính khí bốc đồng của Cố Ức Sầm chẳng ai có thể khuyên nỗi.
Có những chuyện, một khi đã xảy ra rồi thì khó có thể cứu vãn được nữa.
Cố An An chuyên làm những việc gây tổn thương cho người khác và bản thân, đến giờ phút này cũng không được phép gây thêm tội ác nào nữa.
Cố Ức Sầm vẫn đứng im như trời trồng, chưa chịu đi, tức giận nhìn Mộc Tử Hoành.
Vẻ mặt Mộc Tử Hoành hiện rõ ý “Cậu không đi thì tôi đi.”
Anh ngay lập tức quay người đi, vừa đi vừa gọi điện cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đang bận túi bụi, đến mức muốn phát điên, vừa nhìn thấy cuộc gọi của Mộc Tử Hoành, anh liền nhìn lên đồng hồ, nghĩ bụng “Giờ này Mộc Tử Hoành lẽ ra đang chăm chỉ làm việc mới phải, sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho mình cơ chứ?”
Anh khó chịu bắt máy, lạnh lùng nói một từ duy nhất: “Nói!”
“Cậu mau xuống đây đi, Lam Lam lại vào viện rồi.”
Câu nói này của Mộc Tử Hoành khiến Lục Hạo Thành không khỏi tò mò, hỏi: “Mộc Tử Hoành, cậu bị ấm đầu à, Lam Lam còn vừa từ văn phòng tôi về được chốc lát, sao lại vào viện được chứ?”
Miệng thì tò mò nói vậy chứ thực ra Lục Hạo Thành cũng lo sốt vó, ngừng mọi việc đang làm, vội vã đi ra khỏi văn phòng.
Anh vừa nghe điện thoại vừa đi thẳng đến văn phòng của Lam Hân, thấy Ninh Phi Phi ở đó, anh chau mày hỏi: “Trợ lý Ninh, trưởng phòng Lam đâu?”
Ninh Phi Phi lắc đầu nói: “Giám đốc Lục, em cũng không biết, em đi ăn về đã không thấy trưởng phòng Lam rồi.”
Ở đầu dây bên kia, Mộc Tử Hoành bát lực nói: “Lục Hạo thành, sao cậu lại không tin tôi cơ chứ, Lam Hân bị Cố Ức Sầm đổ nước ép xoài khắp mặt, bây giờ đang được đưa đến bệnh viện rồi. Tôi định ở dưới này đợi cậu rồi mình cùng đến đó, rốt cuộc là cậu có định đi không đây? Nếu đi thì xuống bãi đỗ xe mau đi.” Mộc Tử Hoành số phận hẳm hiu quá mà.
Lục Hạo Thành ngay lập tức cúp máy, quay người chạy vội đến cửa thang máy.
Vừa chạy anh vừa hét lên vào tin nhắn thoại: “Mộc Tử Hoành cậu mau lấy xe đi.”
Mộc Tử Hoành bị anh hét vào tai, khó chịu lắm nhưng vẫn mở điện thoại trả lời lại: “Biết rồi, tôi sắp đến bãi xe rồi đây.”
Mộc Tử Hoành tắt điện thoại, mặt mày đắc chí, tên nhóc Lục Hạo Thành này dù tính tình cậu có lên xuống thất thường như nào thì với Mộc Tử Hoành tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Một khi gặp được người mình yêu thương thật lòng, Lục Hạo Thành có thể đánh đổi mọi thứ, kể cả công việc và hình tượng.
Nếu muốn giữ vững khí chất lạnh lùng, lịch lãm của mình, anh phải quyết không được mềm lòng.
Mộc Tử Hoành vừa đi lấy xe vừa nghĩ.
Haiz! Mộc Tử Hoành quả đúng là một cái bia đỡ đạn.
Cố Ức Sầm lặng lẽ nhìn bóng dáng Mộc Tử Hoành rời đi, tầm mắt chọt thấy có chút mờ ảo Dưới ánh mặt trời, bóng lưng của anh ta hệt như một ngọn núi cao sừng sững, thẳng đứng, bóng dáng ấy toát lên một cảm xúc khó tả.
Anh ta cũng tận mắt chứng kiến Mộc Tử Hoành lái xe chở Lục Hạo Thành rời đi.
Lục Hạo Thành vẻ mặt đầy lo lắng.
Đôi mắt anh ta trong phút chốc lộ rõ sự tức giận, chẳng phải Lục Hạo Thành nói chỉ yêu một mình Cố Ức Lam sao?
Tại sao giờ lại quan tâm đến Lam Hân nhiều như vậy?
Chuyện xảy ra ban nãy còn có rất nhiều người chụp ảnh lại và đăng lên mạng.
Một lần nữa, Lam Hân lại trở thành tâm điểm của mọi tìm kiếm.
Lần này khác hoàn toàn với mọi khi, mọi lần Lam Hân đều rất xinh xắn, còn lần này thì trên chiếc áo khoác kiểu tây màu trắng dính đầy nước ép xoài, cả mặt mũi cũng vậy, trông rất thảm hại.
Cố Ức Lâm và Cố Tích Hồng vừa đọc được tin này, Cố Tích Hồng ngay lập tức bảo Cố Ức Lâm gọi điện cho Cố Ức Sầm.
Cố Ức Sầm đang chuẩn bị lái xe về thì nhận được điện thoại của em trai, anh ta vừa bắt máy thì nghe thấy tiếng nói cọc cẳn, đầy giận dữ ở đầu dây bên kia: “Cố Ức Sầm, anh điên rồi sao?”
Cố Ức Sầm chau mày, tức giận nói: “Cố Ức Lâm, sao đến cả em cũng nói anh như thế vậy Cố Ức Lâm hỏi: “Giờ anh đang ở đâu?”
Có Ức Sầm đáp: “Đang chuẩn bị về.”
Cố Ức Lâm nói: “Anh về công ty ngay đi.”
Lục Hạo Thành vẻ mặt đây lo lắng.
Đôi mắt anh ta trong phút chốc lộ rõ sự tức giận, chẳng phải Lục Hạo Thành nói chỉ yêu một mình Cố Ức Lam sao?
Tại sao giờ lại quan tâm đến Lam Hân nhiều như vậy?
Chuyện xảy ra ban nãy còn có rất nhiều người chụp ảnh lại và đăng lên mạng.
Một lần nữa, Lam Hân lại trở thành tâm điểm của mọi tìm kiếm.
Lần này khác hoàn toàn với mọi khi, mọi lần Lam Hân đều rất xinh xắn, còn lần này thì trên chiếc áo khoác kiểu tây màu trắng dính đầy nước ép xoài, cả mặt mũi cũng vậy, trông rất thảm hại.
Cố Ức Lâm và Cố Tích Hồng vừa đọc được tin này, Có Tích Hồng ngay lập tức bảo Cố Ức Lâm gọi điện cho Cố Ức Sầm.
Cố Ức Sầm đang chuẩn bị lái xe về thì nhận được điện thoại của em trai, anh ta vừa bắt máy thì nghe thấy tiếng nói cọc cằn, đầy giận dữ ở đầu dây bên kia: “Cố Ức Sầm, anh điên rồi sao?”
Cố Ức Sầm chau mày, tức giận nói: “Cố Ức Lâm, sao đến cả em cũng nói anh như thế vậy Cố Ức Lâm hỏi: “Giờ anh đang ở đâu?”
Cố Ức Sầm đáp: “Đang chuẩn bị về.”
Cố Ức Lâm nói: “Anh về công ty ngay đi.”
1 “Bóp…” Cố Ức Sầm bị ăn cái tát bất ngờ này, mắt đỏ sọc lên, nhìn chằm chằm vào bố mình, không tin những gì vừa xảy ra.
“Bó…” Có Ức Lâm cũng không ngờ được rằng bố mình lại nóng giận như vậy!
“Bó, tại sao bố lại đánh con?” Giọng Có Ức Sầm đầy xắc xược, tức giận.
Cố Tích Hồng trừng mắt nhìn anh, quát: “Thằng mát dạy, ai bảo mày làm chuyện này, mày có biết là nước ép xoài có thể giết chết Lam Lam không.”
Cố Ức Sầm chọt hiểu ra lý do tại sao bố mình lại tức giận như vậy.
Anh ta dùng lưỡi đầy má bị tát, nhổ ra máu, hằm hằm nhìn bó mình: “Bó, tại sao đến cả bố cũng đứng về phe cô ta vậy. An An cũng nói rồi, cũng chính vì Lục Hạo Thành mà em ấy buộc phải đứng ra xin lỗi, cô ta là cái thá gì chứ, An An mới là người nhà mình mà!”