Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu trầm xuống nhìn Lam Hân, giọng điệu có chút khàn khàn: “Lam Lam, cứ như vậy, Hứa Cảnh Hòa lại có cơ hội, số tiên này chảy ra, có thể trở thành cơ hội đê hán xuông tay. Lâm Dã và Tiểu Tuần, cảnh sát đêu đang theo dõi hắn. ‘ Lam Hân gật đầu: “Ừm! Cái bẫy đã được bố trí xong, chờ chính hắn nhảy vào thôi. ˆ Tô Cảnh Minh vẻ mặt tức giận, mũi hung hăng nhíu lại một chút, “Tên khôn kiệp này, một tỷ kia chính là vốn khởi nghiệp của tôi, nêu thiếu một phần, tội nhất định sẽ hung hăng đánh hắn. “
Mọi người: “…”
Mộc Tử Hoành hướng về phía anh ấy cười cười, nghĩ đến cảnh tượng trong phòng họp lần trước, anh ây chẳng phải cũng không đánh tiếp sao?
“Cảnh Minh, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không ngăn cản cậu.”
Tô Cảnh Minh nhướng mày ngạo nghễ nhìn hắn, “Hừ, anh ngăn cản tôi sao? “
Mộc Tử Hoành cúi đầu, cười cười, không lên tiếng, Tộ Cảnh Minh đầu to này, tính tình tuy rằng không tốt lắm, nhưng thiện lương.
Người vô tội, kẻ yếu đuối, anh ấy cũng sẽ không bắt nạt.
Cũng thích giúp đỡ người già cô đơn.
Anh ngước mắt lên nhìn anh ấy cười nói: “Hy vọng đến lúc đó anh thật sự có thê giải quyết phẫn nộ.
Tô Cảnh Minh dùng sức VÕ võ ngực, đến mức có vài phần khí thế chính khí lẫm liệt, “Đó l điều cân thiết, đây chính là tồn thất lớn nhất trong cuộc đời Tô Cảnh Minh tôi, A Thành nêu truy cứu, tôi bán toàn bộ gia định coi nhừ cũng không bồi thường nồi.
1 tỷ, emmmil Lúc ấy nghe xong chuyện này, trong lòng anh ây sắp nhảy ra.
Hai chữ A Thành, làm cho ánh mắt mọi người lóe lên, trên mặt môi người đều xẹt qua một tia đau đón.
Lam Hân hơi cúi đầu, đau lòng trong lòng, sau khi nghe được hai chữ này, luôn không kiềm chế được lan tràn toàn thân.
Không ai ở đây nói chuyện.
Trong khoảng thời gian qua, cái tên, Lục Hạo Thành đã trở thành điều cắm ky trong lòng mọi người, tất cả mọi người đều rất ăn ý không nhắc tới cái tên này trước mặt Lam Hân.
Không khí có chút áp lực, Lam Hân nhìn thoáng qua mọi người, cuỗi cùng tâm mất rơi vào trên người Mộc Tử Hoành.
“Nghiên Nghiên mấy ngày nay rất bận rộn sao? Tôi vệ nhà không thây cô ây.
Mộc Tử Hoành có chút bất đắc dĩ cười cười, trong con ngươi không nhịn được nhộn nhạo ôn nhu, nghĩ đến bộ dáng liều mạng nghiêm túc của cô ấy, anh rất đau lòng.
“Cô â ấy, trong khoảng thời gian này bận rộn đi tìm ngôi sao kia, nhưng người ta không muôn tái xuất giang hồ, cô ây vân không buông tha, vẫn luôn cố găng đây? Sớm muộn gì cũng canh giữ trước cửa nhà người ta không chịu buông “
“Vậy sao? Nghiên Nghiên chính là như vậy, chuyện nhận định chưa bao giờ buông tha. “Lam Hân cười nhạt, có chút xa vời, nhưng cũng muôn làm cho không khí sôi động.
Nhưng đó không phải là thế mạnh của 6ô.
Âu Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Lĩnh chứng chưa? “
Mộc Tử Hoành cười đến vẻ mặt hạnh phúc gật đầu, hạnh phúc nhíu mày: “Lĩnh rội. Cũng đã video call với cha mẹ cô ây, rất hài lòng tôi. ‘ Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, có chút ghen tị, vài bước đi tới phía sau Mộc Tử Hoành, vẻ mặt kinh ngạc, “A Hoành, tôi sao lại không tìm được mẹ vợ hài lòng với tôi chứ? “
Mọi người: “…”
“Ha ha…” Mộc Tử Hoành không chút khách khí cười cười, đưa tay ra võ tay anh ây.
Anh ây mỉm cười, vẻ mặt đùa giỡn, “Cảnh Minh, trước khi có một mẹ vợ hài lòng với anh, anh phải có một người vợ hài lòng với anh trước đã. “