” Tên nô lệ chiêu vợ.
Trong đầu Mộc Tử Hoành đột nhiên hiện ra dáng vẻ quyên rũ xinh đẹp của Nhạc Cần Nghiên, nếu là Nghiên Nghiên, anh chỉ sợ sẽ cưng chiêu cô còn hơn Lục Hạo Thành chiều vợ nữa.
“Lam Lam, tôi có luộc ngô, mang đến cùng chia sẻ với cậu .”
Giọng nói vụi vẻ của Nhạc Cần Nghiền truyền đến, cả người Mộc Tử Hoành lập tức sửng sót, toàn thân trở nên căng cứng.
– Lam Hân nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, hơi nhíu mi.
Nhạc Cần Nghiên vừa tiến đến, nhìn thấy bóng dáng Mộc Tử Hoành, cô cũng hơi sửng sót, Mộc Tử Hoành đêm nay vẫn chưa có tới, cô cứ nghĩ là anh sẽ không qua đây.
Cô về nhà, nhân viên giao hàng lại mang ngô tới, nghĩ cô cùng Lam Lam đêu thích ăn, liên luộc xong rôi mang qua đây, không nghĩ lại chạm mặt Mộc Tử Hoành.
Xem ra, xong việc anh mới qua đây, là vì muốn trôn tránh mình.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thây bóng dáng kiên cường kia, cô nâng thăng thất lưng, bưng đồ ăn đi tới gân, cô vì cái gì phải trôn tránh Mộc Tử Hoành, là Mộc Tử Hoành phải trốn tránh cô mới đúng.
Anh không muốn nhìn thấy cô thì cứ việc bỏ đi thôi.
Cô cũng không phải người có tội lỗi gì! Cô bước tới một cách duyên dáng, đem ngô đã luộc xong đặt trên ghê.
Lam Hân cười nói: “Nghiên Nghiên, ngôi đi, đúng lúc tôi cũng có chút đói bụng, ngô chính là món yêu thích nhất của tôi.”
“Ừ! Tôi biết cậu sẽ muốn ăn mà .”
Cô liếc mắt về phía Lục Hạo Thành đang ngôi bên cạnh Lam Hân.
Lục Hạo Thành hơi mím môi, dựa vào người Lam Hân, người phụ nữ này, lại muôn chạy sang giành bà xã với anh.
Lam Hân ghé mắt nhìn thoáng qua ông xã, anh vừa thấy ánh mắt Lam Hân đây. ý cười, liên mang vẻ mặt tủi thận ngôi qua một bên, đề cho Nhạc Cần Nghiên ngôi xuông, Nhạc Cần Nghiên đặc ý nhướng mày nhìn ‘kẻ.
thua cuộc” sau đó mới chậm rãi ngôi bên cạnh Lam Hân .
Nhạc Cần Nghiên nâng mắt, tùy ý.
nhìn qua Mộc Tử Hoành đang ngôi ở phía đôi diện, “Giám đốc Mộc, đã lâu không gặp .
Cô cùng Mộc Tử Hoành, thật sự đã Có vài tháng không hề gặp mặt .
Mộc Tử Hoành nhìn thấy. cô chào hỏi rất tự nhiên, anh cũng mỉm cười, cô càng ngày càng đẹp , đã không phải chịu sự tôn thương tử anh, cô sông hết mình, đây mới là Nghiên Nghiên mà anh muôn nhìn thây nhật.
Tuy nhiên một tiếng giám đốc Mộc kia lại khiến trái tim anh đau đón, thì ra giữa bọn họ đã trở nên xa lạ đến như Vậy.
Nhạc Cần Nghiên câm lây một bắp ngô đưa cho Lam Hân, cười nói: “Lam Lam, mau ăn đi, nhiệt độ cũng vừa văn rồi, ngô này cũng tươi lắm.”
Lam Hân cười nhận lấy đồ ăn, “Nhìn thôi cũng đã thầy rất ngon rồi, ngô nếp màu trắng vẫn luôn là loại tôi thích nhất.”
Nhạc Cần Nghiên cũng cầm lấy một.
bắp rôi ăn, “Là món ăn yêu thích nhât của cả hai chúng ta.”
Nhạc Cân Nghiên nhìn thoáng qua Mộc Tử Hoành cùng Lục Hạo Thành, “Hai người đàn ông các anh cứ tự nhiên đi.”
Lục Hạo Thành: “Tôi không ăn!”