Đôi mắt Lục Hạo Thành giống như ngọc đen sâu không thấy đáy, vô cùng ma mị, sơ suất một chút liền bị mê hoặc tâm trí, môi mỏng gợi cảm lại tràn đầy sức quyến rũ, mỉm cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân nhìn vẻ mặt của Lục Hạo Thành, ảnh mắt hơi gấp, cô có hơi mất tự nhiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Được!"
Ánh mắt kỳ lạ của Lam Hân lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đào Mộng Di.
Quả nhiên, con người đều như vậy, đối mặt với người nắm chắc sinh mạng của mình, thể diện bên trong đều không cần nữa.
Bộ dạng này của Đào Mộng Di so với sự đau khổ cô chịu đựng trước đó, chỉ là một chút long mà thôi.
Sau này, cô sẽ khiến Đào Mộng Di một ngày sống cũng không yên ổn.
Ba người rời đi trước cái nhìn chăm chăm của ba mẹ con Khương gia.
"Phù!" Đào Mộng Di thở hắt ra một hơi.
Cả người như chịu phải đả kích, lùi về sau một bước.
“Mẹ!” Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng đỡ Đào Mộng Di, vẻ mặt lo lắng, trong lòng cô ta, mẹ chưa từng như vậy.
Đào Mộng Di vừa rồi là cố gắng chống đỡ, Lục Hạo Thành vừa đi cả người bà ta giống như tê liệt, toàn thân không có một chút sức lực.
Lục Hạo Thành nổi tiếng tàn ác ở thành phố Giang, với thủ đoạn của anh, nếu như anh muốn đối phó với ai, vậy thì người đó tuyệt không có đường sống.
"Mẹ, người phụ nữ đó rõ ràng là Khương Lam Hân, tại sao cô ta không thừa nhận?” Khương Tĩnh Hàm hổn hển gào lên, khuôn mặt trang điểm dày đậm, phấn trên mặt nứt ra, đặc biệt nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo vừa lòng của Khương Lam Hân, cô ta lập tức đố kỵ đến phát điên.
Từ nhỏ cô ta đã ghét Khương Lam Hân, là vì cho dù cô ta mặc cái gì cũng đều đẹp hơn bản thân.
Khương Trí Viễn hơi híp mắt, nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Khương Lam Hân, kéo ra một nụ cười mỉa mai: “Cô ta sao có thể là Khương Lam Hân? Chỉ là ngoại hình giống nhau mà thôi, Khương Lam Hân không có bản lĩnh của Lam Hân này, hơn nữa, Khương Lam Hân cũng không có năng lực như thế, leo lên vị trí giám đốc.
Sau này mẹ không cần phải vì Lam Hân và Lục Hạo Thành này mà tức giận, suy cho cùng sống chết của công ty chúng ta còn phải dựa vào tập đoàn Lục thị, một năm trở lại đây, cổ phiếu Khương thị chúng ta luôn rớt giá, mấy ngày nay cũng vậy, bên Lục Hạo Thành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Khương Trí Viễn cũng rất kiêng dè Lục Hạo Thành.
Công ty không còn nữa, chính là cái gì cũng mất hết.
Xã hội này, nếu quay đầu làm lại, chính là khó hơn lên trời.
"Mẹ biết chứ? Chỉ là trăm tính nghìn tính, không tính tới Lục Hạo Thành có thể để tâm tới người phụ nữ kia!" Đào Mộng Dĩ nhớ lại mọi chuyện vừa nãy, nghĩ lại vẫn còn rung mình.
Khương Tĩnh Hàm thấy mẹ bị dọa thành bộ dạng như vậy, cơn giận dữ dưới đáy lòng lại càng khó tiêu tan, cô ta bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh trai, cau mày nói: “Anh, người phụ nữ đó rõ ràng là Khương Tĩnh Hân, có hóa thành tro bụi em cũng nhận ra cô ta!”
"Câm miệng! Chẳng lẽ em thực sự muốn Khương Lam Hân quay lại sao? Năm đó các người làm cái gì chẳng lẽ trong lòng mình còn không rõ sao? Khương Lam Hân nếu như muốn trở về thì bảy năm trước đã không rời đi?” Khương Trí Viễn tức giận hét lên.
Khương Tĩnh Hàm và Đào Mộng Di vừa nghe, đáy mắt xoẹt qua tia ẩn nhẫn.
"Hàm Hàm, em đưa mẹ về nghỉ ngơi trước! trong công ty còn có chuyện.” Khương Trí Viễn nói xong liên rời đi.
Đào Mộng Di thấy con trai mình rời khỏi, đáy lòng rất không yên tâm, trước sau nghĩ đến lời Lam Hân luôn cảm thấy lời nói trong ngoài của cô ta đều mang theo thái độ thù địch.
Trái tim bà ta bỗng nhiên siết chặt, giữa mày vặn lại sít sao.
"Hàm Hàm, lời của con đã nhắc nhở mẹ, nếu như Lam Hân biết chuyện năm đó mới bỏ đi, vậy thì, sau khi cô ta trở lại sẽ làm gì?” Đáy lòng Đào Mộng Di không tự chủ lướt qua một tia hoảng loạn.
Xem cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter