Cuộc đời tương lai sau này vẫn còn một chặng đường dài, hai đứa nhóc này đã cùng nhau lên đường rồi.
Lam Tử Tuấn nhíu mi nói: “Có người nào nói chuyện như em sao?
Anh mặc kệ không quan tâm hai đứa khi nào?
Hai người các em cãi nhau thì anh đương nhiên không quản được, nêu.
cả hai đứa không chịu làm bài tập, tất nhiên anh sẽ muôn xen vào.”
Lam Tử Tuấn thể hiện ra khí thế anh cả, ánh mắt nghiêm túc nhìn em trai mình.
Tên ngu ngồc, Kỳ Kỳ là do nhìn thây thăng bé quá vất vả , cô ý kích nó, nghĩ muốn trò chuyện cùng nó nhiêu hơn, sợ Tử Nhiện buôn đến phát bệnh, nhưng thằng nhóc này lại quá ngóc, không chịu hiểu thì cậu có thể có biện pháp gì được?
Lam Tử Nhiên cười nói: “Anh, tự giác làm bài tập về nhà là điều cơ bản nhất , chuyện của mình thì tự mình làm, phải làm nghiêm túc chuyện riêng của mình, đây là điều mẹ đã dạy em.”
Lam Tử Nhiên nói xong, lại nhịn không được cọ cọ vào người mẹ, vẻ mặt an tâm, có mẹ yêu ở cạnh thật là tôt!
Ánh mắt Lam Hân đầy. cưng chiều, nhìn con trai cười cười.
Lam Tử Kỳ cũng ngồi vào một bên sô pha rôi nói: “Mẹ cũng chỉ dạy một mình anh thôi chắc.
Mẹ dạy cả nhóm chúng ta .”
Lam Tử Nhiên vừa cong lên khóe miệng, vốn định làm một động tác xoay người thật tao nhã, không ngờ lại đụng phải tường nam.
Cuối cùng là bản thân phải gánh chịu bao nhiêu thương tồn thì mới thông minh hơn được đây.
Hừ, hừ! ! Lam Tử Kỳ, một ngày nào đó, anh sẽ thật kiêu ngạo nói với em: tránh ra một bên đi, nơi này không có chuyện của em.
Hu hu hut ! Lời này cũng chỉ có thê đê ở trong lòng, ở trước mặt con nhóc tỉnh quái này, cho dù cậu làm một cuộc cách mạng tinh thần cho bản thân thì cũng không có can đảm đề thốt ra.
Lam Hân đột nhiên nhớ tới Sở Phi Dương, cô nghỉ hoặc hỏi: “Phi Dương đâu rồi?
Sao hôm nay mẹ lại không nhìn thấy thằng bé vậy?”
Lam Tử Kỳ đột nhiên cười cười, “Cậu ta á, đã bị ông nội Lục mang đi rồi mẹ, hiện tại bác đang có bầu, ông nội phụ trách nhiệm vụ chăm sóc Sở Phi Phòng đấy ạ”
Sở Phi Dương đi rồi, cô bé lại cảm giác toàn thân lại thoải mái hơn không ít, Sở Phi Dương chính là một miếng cao dính, luôn thích dính lấy Kỳ Kỳ.
Hiện tại đang là kỳ nghỉ, cô bé cũng được thư giãn thoải mái.
Lam Hân hơi nhíu mi, Lục chủ tịch cũng ở nơi này sao 2?
A Thành lại không nói qua gì với cô.
Cô nhìn mấy đứa nhỏ, cười nói: “Tiểu Tuân, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, các con có thời gian thì cũng qua thăm ông nội nhé.”
Lam Tử Kỳ nói: “Mẹ, từ sau khi cả nhà chuyển về đây, mỗi thứ bảy cuối tuần bọn con đều qua ăn cơm tối cùng ông, bình thường lúc đi dạo cũng gặp ông đề tâm sự.
Dù ông có ngàn sai vạn sai, cũng là ông nội của chúng con, cũng không thể làm bộ như không biết được nha.
Bác nói năm đó ông đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà nhìn thây tuổi ông đã cao, lại một mình cô đơn , luôn thấy ông nội rất đáng thương, đã bảo bọn con lúc nào có thời gian thì qua chơi với ông.”
Lam Hân cười gật gật đầu: “Các con làm đúng lắm.”