Tô Cảnh Minh: “Tôi không muốn bắt nạt phụ nữ.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Chỉ cần cậu tình nguyện bị bắt nạt, tôi cũng không ý kiên.”
Tô Cảnh Minh: “Không cam lòng!”
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” Anh thật sự không nên xuông xe và đi theo cậu ta.
Sau này mọi chuyện liên quan đến Tô Cảnh Minh anh tuyệt đối không thể dây vào, quả thật rất lèo nhèo .
Cô gái tốt rất đáng giá quý trọng, nhưng loại phụ nữ hư hỏng, ha Hội ở chỗ của anh chỉ có một con đường chết.
Loại phụ nữ mưu mẹo, tâm tư không thuần khiết như thế này, , không lừa được bên phía Tô Cảnh Minh này, còn có thể sẽ tiếp tục chạy đi lừa đối tượng khác.
“Tôi đi vào xe trước đây.”
Âu Cảnh Nghiêu nói xong liền bước đi, anh ngại nhìn thêm sẽ bẩn mắt.
Tô Cảnh Minh, “A Nghiêu, từ từ chờ tôi đã.”
Âu Cảnh Nghiêu không đề ý tới đói phương, tao nhã nện bước rời đi.
Tô Cảnh Minh phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Lý Nhã Thi một cái.
Lý Nhã Thi khẩn trương nhìn qua anh, cố gắng giải thích, “Cảnh Hinh: em hãy nghe em nói, không phải như những gì anh đang nghĩ đầu, em là thật sự thích anh mà.”
Tô Cảnh Minh đã có ý định tha cho cô ta, nhưng đột nhiên lại nghe được cô ta nói những lời này anh châm chọc cười cười: “Thật sự thích tôi, cô thật sự thích tôi nên mới như vậy sao?
Cầm tiền tôi đưa cho đề nuôi tên “tiểu bạch kiểm này, thậm chí còn muốn dùng tiền của tôi để mua nhà tân hôn cho các người, coi tôi là thằng ngu hả, tôi cũng có tiền thật, nhưng g cũng chỉ cho người tốt dùng mà thôi.
Con người thì không phân biệt cao thấp nhưng vân có điểm tốt và điểm xâu cân phân biệt.”
Tô Cảnh Minh cầm lá chai rượu vang, dốc thẳng lên đỉnh đầu Lý Nhã Thị.
“Tô Cảnh Minh tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng cô thật sự đáng đánh, Sau này đừng đề tôi gặp lại cô thêm lần nữa, đi tìm một người cùng cấp bậc với cô đi, đó, mới là loại cùng đẳng cấp với cô.”
TÂ ” Lý Nhã Thi khóc mà không dám nhúc nhích.
Người chung quanh cằm lấy di động quay lại được một màn này.
Tô Cảnh Minh đỗ rượu xong, ánh mắt châm chọc liếc nhìn tên đàn ông “Hãy chăm sóc tốt cho bạn gái của mày, đừng để cô tay. chạy ra ngoài đề quyền rũ người đàn ông khác, ngay cả chút lòng tự trọng đó mà mày cũng không có được sao?
llatha …: ” Tô Cảnh Minh cười lạnh tiêu sái rời đi.
“OạI”
Lam Hân trọn mắt há hốc mồm, “Đối với một người phụ nữ mà giám đốc Tô cũng xuông tay được sao?”
Âu Cảnh Nghiêu giải thích: “Cô ta còn muốn lừa lây tiên từ chỗ Cảnh Minh để đi mua nhà ở nữa đấy.”
Lam Hân sửng SỐ, vậy thì đáng làm vậy lắm, “Cô ta ở cũng an tâm sao?
Đúng là tự chuốc lấy khổ.”
Tự mình kiếm được thì mới có tự tin không phải lo lắng.
Lục Hạo Thành cười cười: “Cô nhóc ngôc, em cảm thây người nào cũng lương thiện được như em sao?”
Lam Hân nói: “Nhưng dùng cách thức như vậy ‹ đề lây được tiền và nhà, thật sự có thể dùng một cách vui vẻ được sao?