“Được được được, em không cẳn nhãn nữa.”
Lam Hân cười cười, nhìn một nơi nhiều người, Lạm Hân nhìn con trai mặc áo thun trắng và một chiếc quân jean màu xanh, đang đùa giỡn với một đứa trẻ lớn hơn một chút.
Lam Hân kích động nhìn con trai, “A Thành, ở bên kia. “
Lục Hạo Thành gật đầu, “anh thấy rồi, chúng ta đi qua đó đi. “
Lục Hạo Thành có chút bât mãn, đáy lòng oán hận, cái này coi như là hẹn hò sao, vậy mà lại là đến thăm con trai, anh chỉ muốn ở cùng cô.
Hai người đi qua đứng ở một bên nhìn.
Vai diễn lần này của Lam Tử Nhiên là diễn một đứa trẻ trong một gia đình nghèo.
Không cam lòng chỉ là một người tôi tăm, trong cuộc sông và học tập rất chăm. chỉ, học tập tốt, khả năng mạnh mẽ, tất cả mọi người đều khen, thường bị bắt nạt bởi một nhóm trẻ xâu, hôm nay, vừa hay quay đoạn này.
“Tần Nguyệt, tiêu tử thối này, mày có biệt nơi này là nơi nào không?
Chỉ bằng thân phận của mày, cũng dám bước vào đây sao. “
Trên khuôn mặt nhỏ bé của Tân Nguyệt do Lạm Tử Nhiên thủ vai có vẻ có vài phần không kiềm chế, cũng có vài phân tự tỉ của người nghèo,.
cánh môi phẫn nộ mím chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương, cùng với chịu đựng.
“Tần Nguyệt, tao nói chuyện với mày đó, tai mày điếc rồi sao, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nơi này là địa bàn nhà tao, tao không cho phép loại người như mày vào.”
“Tránh ra”
Tần Nguyệt nhịn lửa giận của mình, trầm thấp rống ra hai chữ.
“Ôi tiểu tử thối, lá gan của mày càng lúc càng lón đó, dám kêu lớn với ta sao.
Đối phương nói xong, lại tuôn ra mắy đứa nhỏ, côn đồ vây quanh Tần Nguyệt.
Một đứa trẻ đối phương tà khí nói: “Tần Nguyệt, mày không phải rất có năng lực sao?
Giáo viên thích mày, tất cả mọi người khen ngợi mày, có lẽ những gì có thê được Cũng không thể thay đổi bộ dạng nghèo nàn của gia đình mày. “
Ngay sau đó, Tần Nguyệt bị mấy người đây xuống đất ức hiếp, Lam Hân nhìn con trai vẻ mặt thông khổ, rất đau lòng.
Nó rất thực tế để xem cuộc trò chuyện của kịch bản này.
Lúc trước khi nhận kịch bản này, nhân vật khiến cậu bé rất do dự.
Nhân vật này rất giống với cuộc sống trước đây của cậu bé.
Vào thời điểm đó, cô kiếm tiền để nuôi ba đứa con, trong mọi khía cạnh rất khó khăn.
Nhưng ba anh em bọn họ rất hiểu chuyện, chưa bao giờ muốn đồ chơi đất tiên.
“Được, cắt, lại một lần nữa.”
Cách đó không xa, đạo diễn hét lên.
Lam Tử Nhiên vừa nghe lời này, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt không vui nhìn thoáng qua Lý đạo diễn.
Bắt đầu chuẩn bị cho cảnh này một lân nữa.
Lam Hân và Lục Hạo Thành ở bên cạnh nhìn, Lam Tử Nhiên quay lại liên tục đã năm sáu lần rồi.
Lần này vẫn chưa qua.