Lục Hạo Thành đứng ở ban công nghe vậy, ẩn đường cau chặt, vẻ mặt như ăn mặn, hai người nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy?
Tên Lâm Hạo Thiên này đúng là to gan.
"Cô Lam Hân, ngoại hình cô xinh đẹp, cũng rất khéo nói, vậy chúng ta bắt đầu thôi!” Hảo cảm của Lâm Hạo Thiên đối với Lam Hân tăng gấp bội.
"Được!" Lam Hân gật gật đầu, ấn tượng với Lâm Hạo Thiên cũng rất tốt.
Trong phòng nghỉ.
Ánh mắt Cố An An ầm trầm liếc nhìn ra bên ngoài, thấy Lâm Hạo Thiên và Lam Hân nói chuyện rất vui vẻ, đáy lòng cô ta lập tức vô cùng ghen ty.
Nếu như cô ta không phải con gái nuôi của Cố gia, mà là Cố tiểu thư chân chính của Cố gia, anh ta còn dám coi thường bản thân cô ta như vậy sao?
Chung quy là số mệnh mình không tốt, sau khi bố mẹ ruột chết đi, cô ta lập tức bị chú hai đưa đến côi nhi viện, chờ đợi gần nửa năm Cố phu nhân mới nhận nuôi cô ta.
Lần đầu tiên bước vào Cổ gia, nhìn thấy biệt thự xa hoa, cô ta lập tức lập lời thề, cả đời này bản thân phải ở trong căn nhà xinh đẹp này.
Nhìn thấy những bộ váy công chúa xinh đẹp đó, kẹp tóc xinh đẹp và phòng công chúa thơm ngát được trang trí vô cùng xinh đẹp, lúc đó cô ta thề rằng nhất định phải ở trong căn nhà như vậy.
Thế nhưng, Cố phu nhân lại nói với cô ta, cô ta là đồ thay thế của con gái bà ấy, tất cả những thứ ở đây đều thuộc về con gái bà ấy, bà ấy sẽ nuôi dưỡng cô ta, hoàn toàn là vì cô ta và con gái bà ấy có mấy phần giống nhau.
Cô ta đã từng nhìn Cố Ức Lam lúc nhỏ, ngoại hình rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, sáng rọi có thể xuyên qua đáy lòng con người.
Cô ta khi đó thực sự có mấy phần giống với bé gái đó.
Cố An An đang nhớ lại chuyện trước kia thì điện thoại cô ta đột nhiên reo lên, cũng kéo lại tất cả cảm xúc của cô ta.
Cô ta lấy điện thoại, liếc nhìn số điện thoại, nụ cười ngọt ngào, giọng nói uyển chuyển vui tai: "Alo! Di Luc!"
Lục Hạo Thành ở ban công vốn muốn bước vào bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Là điện thoại Tần Ninh Trăn gọi đến.
Con ngươi lạnh lùng của Lục Hạo Thành híp lại, anh cầm điện thoại ra điều chỉnh máy ghi âm.
“Di Lục, con đang ở Lam Đỉnh chờ làm tóc, bên dì đã chuẩn bị xong chưa?”
"An An, đã chuẩn bị xong hết rồi!"
"Rất cảm ơn dì Lục giúp An An, đợi sau khi con gả cho anh Hạo Thành, tuyệt không quên sự giúp đỡ của dì Lục, trong khách sạn là số mấy tầng mấy ạ?”
"An An, dì chính là thích cô gái ngoan ngoãn như con, phòng số 506.”
"Vâng, dì, con biết rồi, đến lúc đó con sẽ vào phòng trước, anh Hạo thành thì xin nhờ người bên dì đưa vào."
"Yên tâm nhé, An An!"
“Vâng, tạm biệt di Lục."
Cố An An vui vẻ ngắt điện thoại, yên tĩnh lướt vòng bạn bè, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
Lục Hạo Thành, người đàn ông tựa như thiên thần đó, luôn luôn là hoàng tử bạch mã trong giấc mơ của cô ta.
Mà mục đích cô ta tồn tại, cũng là kết thành vợ chồng với bạch mã hoàng tử trong mơ của cô ta.
Lục Hạo Thành lưu lại bản ghi âm, vẻ mặt anh âm trầm tàn ác, hóa ra, hôm nay, Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải đến chính là muốn xác định anh có tham gia buổi tiệc không?
Thì ra, là vì tính kế anh.
Nếu như không đáp lễ bọn họ, làm sao xứng đáng với sự chuẩn bị kỹ lượng của bọn họ đây?
Lục Hạo Thành nở nụ cười tàn nhẫn khát máu, hơi thở lạnh lẽo tản lan rộng ra xung quanh anh.
Cố An An đang cúi đầu xem vòng bạn bè của nhóm danh viện, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo sau lung.
Cô ta vô thức ngẩng đầu, nhướng nhìn xung quanh, không thấy có ai khác, cô ta lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Đi ra ngoài cửa kính trên ban công, sắp xếp rèm cửa màu vàng nhạt, Lục Hạo Thành đứng dựa vào tường, từ góc độ của Cố An An không nhìn thấy anh.
Xem cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter