Lúc Ninh Phi Phi nói mấy lời này, trong giọng nói lộ rõ vẻ hạnh phúc, còn có chút phàn nàn, Âu Cảnh Nghiêu mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc.
Âu Cảnh Nghiêu: “…… ” “Hãy ở yên đó chờ anh, một lát nữa anh sẽ đi tói, đưa em đi ăn đồ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Âu Cảnh Nghiêu liên đi vê phía xe của mình.
Lam Hân cùng Nhạc Cần Nghiên cơm nước xong thì đi ra ngoài, Nhạc Cần Hi đến khách sạn Giang Thị đề đón bọn họ.
“Được rôi, hai người các người thật sự là càng ngày càng không có lương tâm, lúc đi ăn đô ngon còn không thèm mang tôi theo nữa.”
Nhạc Cần Hi tỏ vẻ không vui phàn nàn, năm lấy xe lăn từ trong ty chị gái, phụ giúp đây Lam Hân đi.
Nhạc Cần Nghiên gõ lên đầu anh một cái, “Chị em tốt chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm, mang cho theo em để trở thành bóng đèn hay gì hả?”
Nhạc Cần Hi không hài lòng nhìn chị gái mình: “Chị à, trước kia không phải vận luôn mang theo em đi luôn sao?
Cái bóng đèn nhỏ xíu như em sẽ không ảnh hưởng tới hai người đâu.”
“Được, được, lần sau gọi thêm em cùng đi.”
Nhạc Cần Nghiên nhìn qua em trai, ôn hòa. cười cười.
Trong khoảng thời gian này, dù bận rộn đến mấy thằng bé cũng phải tới đón Lam Lam.
Tên em trai ngốc nhà mình, cô cũng không có cách nào nói nồi nữa.
Nhạc Cần Hi cúi đầu hỏi Lam Hân: “Lam Lam, muốn trực tiếp vê nhà, hay là muốn đi dạo ở nơi nào nữa?”
Lam Hân cười cười: “Vệ nhà trước đi, mẹ không ở nhà, cha cùng A Hoành ở nhà chăm Sóc mây đứa nhỏ chắc cũng vất vả.
Nhạc Cần Hi cười gật gật đầu, “Được, chúng ta hãy về nhà trước đã.”
Trên người anh vẫn còn mặc tây trang, nhìn ra được là từ công ty trực tiệp chạy tới.
Lam Hân nâng mắt nhìn anh rồi hỏi: “Hi Hi, anh có ăn cơm chưa?”
Nhạc Cần Hi: “Vẫn chưa đây”
Ở công ty anh vẫn luôn bận rộn nhiều việc, sau giờ làm việc liền tranh thủ chạy luôn tới nơi này.
Anh vẫn sợ cô thấy. luận quần trong lòng, buổi tối sẽ miên man suy nghĩ, sau khi nhìn thầy cô thì anh trở vê ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Lam Hân có chút bắt đắc dĩ nhìn qua anh, nén giận nói: “Đều theo như lời anh từng nói, mặc kệ có bận rộn như thế nào cũng phải ăn cơm, nhất định phải chú ý chăm sóc cho sức khỏe của chính mình.”
“Đã biết, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, anh đưa hai người vê nhà trước.”
Nhạc Cần Hi cười cười, nghe được giọng điệu thân thiết của cô, trong lòng cảm thấy âm áp vô cùng.
Cách đó không xa, Ôn Kỳ nhìn ba người rời đi đang nói cười, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực, ánh mắt gắt gao nhìn Nhạc Cần Hi phụ giúp đầy xe lăn cho Lam Hân, vẻ mặt hạnh phúc tràn ngập ánh sáng nhu hòa.
Mặc kệ là bận rộn như thế nào, anh cũng sẽ đến gặp Lam Hân.
Lam Hân trở thành toàn bộ sinh mệnh của anh ây.
Tình yêu của anh, lại không muốn san sẻ cho cô ta một chút nào.
Nhạc Cần Hi, ở trong thâm tâm anh, đã mắc sai lầm liền vĩnh viễn không thể được tha thứ hay sao?
Thời tuổi trẻ bồng bột, ai mà không phạm phải sai lâm.