Lam Hân và hai đứa con đang ngồi. trong phòng khách xem TYV.
Tiểu Tuấn đột nhiên ngước mắt nhìn mẹ, “Mẹ, con xem ảnh chụp mẹ trên mạng, những bình luận kia, toàn bộ đã xử lý rôi. ˆ “sò”
Lam Hân cười cười, “Tiểu Tuần chúng ta thật tuyệt vời, mẹ chỉ nghĩ tới những ngày bình thường, không thích như trước, bị người ta lây ra làm giải trí. “
Lam Hân lập tức cầm di động lên, nhập tên cô, quả nhiên không có nhiêu hình ảnh như trước đây, chỉ có giới thiệu đơn giản, Lam Hân, giám đốc thiết kế tập đoàn Lục thị, còn có một sô tác thềm thiết kê của cô.
Toàn bộ trang web sạch sẽ và thoải mái.
Lam Hân nhìn con trai Cười cười, “Tiểu Tuấn, như vậy tốt hơn nhiều. “
Tiểu Tuấn hơi nhếch môi” Mẹ, sau này có con bảo vệ mẹ. “
Nghe lời này của con trai, Lam Hân thật sự cảm thấy con trai lớn lên, hiểu chuyện hơn.
“Ừm, mẹ là người mẹ hạnh phúc nhất trên thê giới này.”
Lam Hân đưa tay xoa xoa đầu con trai.
Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua bọn họ, “Mẹ, mẹ chính là quá dê dàng bị cảm động.
Cho nên mới thoạt nhìn yếu đuối và dễ bắt nạt, mẹ nhìn Cố An An, rất giỏi giả vờ.”
Lam Tử Tuấn nhíu mày không vui nhìn em gái “đang vui nhắc tói cô ta làm gì”
“Anh, anh là người cứng nhắc giống cha, chuyện giông nhau có thể lựa chọn thái độ khác nhau để đối đãi, mẹ con chúng ta ở cùng nhau, nhắc tới không sao, em chỉ cảm thây cô ta làm cho người ta đau lòng, rõ ràng có rất nhiều thứ, lại còn muôn nhiều thứ hơn, nói cô ta một chút thì có gì mà không được chứ.”
Lam Hân nghe xong lời của con gái, ngây ra, Kỳ Kỳ cũng nhìn ra dã tâm của Cô An An sao?
Lam Tử Tuấn trầm mặt, “anh không thích nghe tên cô ta, càng không thích người nhìn thấy cô ta.”
Lam Tử Tuần luôn yêu hận rõ ràng, người không thích cũng rất bài xích, tính cách cực kỳ giông Lục Hạo Thành.
Cố An An luôn nhìn không thuận mắt mẹ, đối với mẹ như nhìn không thấy, cậu bé đối với người phụ nữ kia càng khinh thường.
Lam Tử Kỳ khế lắc đầu: “Quả nhiên là cha nào con nây, nhìn xem em luôn tích cực lạc quan, chưa bao giờ bị cảm xúc xâu quây rây.
Anh cả, anh muốn giống như anh hai sao, cửa sô bên trái không thể nhìn thầy toàn bộ thế giới, đứng trước cửa số, muôn nhìn thây tất cả thế giới, thì phải nhìn thế giới từ các góc độ khác nhau. ` Lam Hân nghe con gái, cô hơi kinh ngạc, “Kỳ Kỳ, con đi đâu học được mây thứ này vậy”
Lam Tử Kỳ nhìn cô cười cười, “Mẹ, nhìn kìa, mẹ lại tụt lại phía sau rồi, hiện tại chính là thời đại mạng phát triển, còn sống không phải vì tức giận.
Cô bé dùng tay vẽ một cử chỉ ôm lầy tất cả, “Con người còn sông là phải buông ra mới có thể có được cả thế giói.
Trong thế giới của con, từng lời nói và hành động của họ, mọi hành động, biểu hiện phong phú trên khuôn mặt của họ sẽ trở thành nguồn cảm hứng trong bức tranh của con.
Lam Hân: “Con gái này, nửa năm không ở bên cạnh con, cảm giác lại hiểu chuyện rất nhiều.”
Lam Hân cười nói: “Kỳ Kỳ, con có thê cảm nhận được những thứ này, đi với sự trưởng thành sau này của con sẽ có rât nhiêu trợ giúp.
Lam Tử Kỳ đắc ý cười cười: “đúng vậy, mẹ, mẹ có muôn ra ngoài đi dạo không?
Con và anh trai đầy mẹ ra ngoài để xem những nơi khác trong biệt thụ Bành Hô.