Còn có người bị tức đến nỏi điên , huyết áp lên cao mang đi bệnh viện , cháu hiện tại cũng ly hôn rồi, nhất định sẽ bị tức giận đến mức bị đưa vào bệnh viện .”
“Ôi trời”
Bà nội Cố nhìn Lục Tư Tư nổi điên “Ta xem hiện tại cháu cũng sắp đến mức vào viện rồi .”
“Bà cũng đừng chế nhạo cháu, cháu thật sự muốn điên rôi.”
Lục Tư Tư dùng sức vò đầu.
Mộ Thanh: “Tư Tư, năm giờ Thiên Kỳ sẽ trở về cùng bọn nhỏ làm bài tập, chúng ta không bao giờ lo lắng về chuyện làm bài tập của ba anh em Tiểu Tuấn, Phi Dương thì chú Dịch của con vẫn kèm cặp khuyên bảo , thói quen trước đó của thằng bé quá xấu, chỉ có thể chậm rãi sửa lại.”
Vẻ mặt Lục Tư Tư xám như tro tàn, cô liếc nhìn Nhạc Cần Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, lập tức ôm tay Lam Hân, làm bộ như không thấy ánh mắt của Lục Tư Tư , cùng thằng nhóc kia làm bài tập, chắc cô cũng bị ép điên mắt.
“Nhạc Cần Nghiên, theo giúp con chị làm bài tập.”Lục Tư Tư khẩn cầu nói.
Nhạc Cần Nghiên quay đầu “Đó là con chị, không phải con em, máy đứa con em đã làm xong rồi .”
Cô ôm chặt Lam Hân không buông, Lam Hân nhìn cô cười cười, nâng mắt nhìn con gái, “Kỳ Kỳ, đi cùng Phi Dương làm bài tập đi.”
Lục Tư Tư nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, “Đúng rồi, Kỳ Kỳ, cháu giỏi nhất , Phi Dương là anh họ cháu, nhát định phải giúp nó.”
Lam Tử Kỳ sửng sốt, trừng lớn mắt nhìn mẹ “Sao phải là con, cậu ta sẽ khiến con tức chết .Toán học không nói , Hán ngữ ghép vần là điểm kém nhát.”
Trợ giúp một người không thích học tập, đối với cô bé mà nói, quá khó khăn .
Sở Phi Dương rất thông minh, nhưng lại không để tâm, đi học thì ngủ gật, không chịu nghe giảng.
Tan học lại nghịch ngợm, chỉ lo khoe khoang.
Sở Phi Dương nhìn thoáng qua Lam Tử Kỳ, tuy rằng cô bé này hung dữ, nhưng lời Kỳ Kỳ nói thì cậu bé có thể hiểu.
“Mẹ, phải là Kỳ Kỳ dạy con, cậu ấy nói con có thể nghe hiểu, mọi người nói con nghe không hiểu.
Mẹ chỉ biết chỉ vào con mà nói sao con ngốc thế?
Sao lại không biết viết từ này?
Con thật ra biết viết , bị mẹ lớn tiếng như vậy đã quên mắt.
Hơn nữa còn không biết phải viết cái gì?”
Lục Tư Tư: “22”
Vẻ mặt bất đắc dĩ lại khổ sở nhìn con trai, bất lực hỏi: “Chẳng lẽ, mẹ nói tiếng nước ngoài sao?
Mà tiếng nước ngoài con cũng có thể nghe hiểu được một ít mà, mẹ dạy kiểu gì mà con nghe không hiểu?
Tốt xấu gì mẹ cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn du học nhiều năm.”
Sở Phi Dương không nói lời nào, đứng dậy nhìn Lam Tử Kỳ, “Kỳ Kỳ, cậu dạy tôi toán là được rồi, ngữ văn, tiếng Anh tôi tự làm.”
Lam Tử Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhóm người lớn! Mọi người vậy mà bắt nạt đứa con nít như con, sao có thể làm vậy chứ?
Lam Tử Kỳ không hài lòng, nhưng có thể nói “Không” sao?
Cô bé đứng dậy, nhìn thoáng qua mọi người: “Bà Cố , bà ngoại, cậu, ông nội, bà nội, mọi người ở lại nói chuyện.”
“Được, Kỳ Kỳ giỏi quá.”
Bà nội Cố mang vẻ mặt an ủi, đứa nhỏ này hiểu chuyện, rất giống Tiểu Ức lúc nhỏ.
Lam Tử Kỳ bát lực mang theo Sở Phi Dương lên tầng.
Nhạc Cần Nghiên bỗng nhiên có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lục Tư Tư lại thở dài, “Ôi trời! Ông trời con này, bao giờ mới sửa đổi được đây.”
Lục Tư Tư bỗng nhiên ghé vào người Nhạc Cần Nghiên.